Có tinh thần lực cường đại ra sức, hơn nữa Dương Bách Xuyên và kiếm Đồ Long tâm ý tương thông, vừa nghĩ có thể tự do phi hành, pháp khí thêm vào nên bay lên như gió như ánh sáng.
Trong nháy mắt đã đến bên cạnh Chiêm Khánh Nhân, Dương Bách Xuyên đắc ý, cười nói: “Chiêm Yêu Nghiệt, anh đây đi trước chờ, ha ha!”
Lúc đầu Chiêm Khánh Nhân bước trên không khí, bỏ lại Dương Bách Xuyên ở phía sau, trong lòng còn cười lạnh, Dương Bách Xuyên giả vờ uy hiếp, so tốc độ với anh ta đúng là tự rước nhục, trong giới cổ võ ai mà không biết Ngọc Hư Bộ của Côn Luân nổi danh giới cổ võ, tốc độ nhanh nhất.
Nào biết Dương Bách Xuyên đột nhiên xuất hiện bên cạnh rồi nói chuyện, khiến anh ta bỗng hoảng sợ mà nhìn qua. Khá lắm, Dương Bách Xuyên lại đang dẫm lên một thanh kiếm.
Ngự kiếm phi hành ư?
Vượt ra ngoài Tiên Thiên?
Hai suy nghĩ lập tức xuất hiện trong đầu Chiêm Khánh Nhân.
Quả thực bị kinh hãi vì Dương Bách Xuyên làm màu, nhưng Chiêm Khánh Nhân lập tức nghĩ, căn bản không có khả năng, cảnh giới của Dương Bách Xuyên chỉ là Tiên Thiên tầng chín sơ cấp mà thôi, cái này anh ta rất chắc chắn.
Về phần ngự kiếm phi hành, Chiêm Khánh Nhân có suy nghĩ đáng sợ trong đầu, Dương Bách Xuyên ngự kiếm phi hành là vượt qua sự tồn tại của thần binh, chỉ có pháp khí trong truyền thuyết mới có thể ngự kiếm phi hành.
Bí điển Côn Luân đã có ghi chép rõ ràng, vượt qua thần binh mới có thể ngự kiếm phi hành.
Vậy nên không phải tu vi Dương Bách Xuyên vượt qua Tiên Thiên mà là có được một thanh tiên khí vượt qua cấp bậc thần binh.
Tiên khí đó!
Sao lại có chuyện này được?
Chiêm Khánh Nhân nhìn Dương Bách Xuyên bay vèo qua người, không thấy bóng dáng, đột nhiên chửi: “Cậu gian lận!”
Khi Chiêm Khánh Nhân đuổi theo, lúc hạ xuống núi, Dương Bách Xuyên đã đứng trên tảng đá lớn, cười khanh khách.
“Chiêm Yêu Nghiệt, lời đã nói,lấy năm trăm viên tinh thạch Tiên Thiên ra đây!” Vừa nói vừa vươn tay ra.
“Cậu… Cậu gian lận!” Chiêm Khánh Nhân trầm mặt, Dương Bách Xuyên có tiên khí vượt qua cấp bậc thần binh, mười tốc độ của anh ta cũng không sánh được.
Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười: “Sao nào? Muốn chống lại sao? Tôi gian lận à? Lúc trước chúng ta cũng không nói chuyện dùng cách gì, dù sao so tốc độ mà thôi, anh đây nhanh hơn, còn lên núi trước. Không đưa cũng được, quay về ta sẽ nói với giới cổ võ là Chiêm Khánh Nhân của Côn Luân là người thất hứa…”
“Dừng lại, không phải chỉ là năm trăm tinh thạch Tiên Thiên sao? Chiêm Khánh Nhân tôi có, nhưng trên người không mang theo nhiều như vậy, quay về sẽ đưa cho cậu, tôi đưa cho cậu trăm viên trước.” Chiêm Khánh Nhân đen mặt, lấy túi gấm nhỏ từ trong ngực ra, vừa nói chuyện vừa ném cho Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cười ha ha nhận lấy, linh thức di chuyển, không nhiều không ít, vừa đủ một trăm: “Còn nợ tôi bốn trăm viên tinh thạch Tiên Thiên, nhớ trả đủ cho tôi.”
Mặt Chiêm Khánh Nhân như sắp chảy nước đến nơi.
Nhục quá!
Nhưng anh ta là người nói một là một, hai là hai, mặc kệ Dương Bách Xuyên dùng cách gì, dù sao người ta cũng thắng, mình thua, việc này phải thừa nhận. Trước khi ra ngoài có thể mang theo một trăm tinh thạch, Dương Bách Xuyên để cho anh ta nợ, đúng là rất giận.