Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1259




Dương Bách Xuyên biết bản thân mình bận rộn, anh cười toe toét ngồi xuống cạnh Tửu Tiên lão đầu, cầm hồ lô rượu lên uống.  

“Thằng nhóc nhà cậu, uống như vậy rất lãng phí, chừa lại cho lão phu một chút.” Tửu Tiên lão đầu nhìn Dương Bách Xuyên uống như bò, liền lập tức nói.  

“Haha, đại trưởng lão, sau này tôi sẽ cho ông loại rượu tốt nhất ~”  

“Lời này, lão đầu thích nghe ~”  

Một già một trẻ tán gẫu khắp thiên hạ, Dương Bách Xuyên nghe Tửu Tiên lão đầu nói chuyện, vẫn là dáng vẻ lộn xộn như trước, một câu tỉnh một câu say.  

Nhưng lại có rất nhiều chủ đề để trò chuyện.  

Dương Bách Xuyên không nói lời cảm ơn với lão đầu, hai người nói chuyện giống như một đôi bạn lâu năm.  

Sau khi uống một bầu rượu, Tửu Tiên lão đầu đột nhiên nói: “Tên nhóc này, hơi thở hiện tại của cậu ngày càng cổ quái, sát khí trên người rất nặng. Có thời gian thì tới Tiên Thiên đạo tràng một chuyến, nơi đó có thể mài giũa tà khí trên người, nếu cứ để như vậy sẽ không có lợi cho tu vi của cậu.”  

Lúc nói ra lời này, Dương Bách Xuyên nhìn vào ánh mắt đục ngầu của Tửu Tiên lão đầu, anh thật sự nhìn không thấu, ông có thực sự điên hay không?  

Dương Bách Xuyên híp mắt hỏi: “Đại trưởng lão, nơi gọi là bí địa đạo tràng Tiên Thiên, rốt cuộc ở đó có gì đặc biệt?”  

“Cũng không có gì cả, chỉ là nơi chôn cất một số đồ kỳ quái, cậu đi là sẽ biết.” Tửu Tiên lão đầu lại mở một bình rượu khác, nhấp một ngụm rồi nói.  

Dương Bách Xuyên hiểu, Tửu Tiên lão đầu không muốn nói nhiều, nhưng anh có thể thấy được tia sáng từ trong ánh mắt của ông.  

Ba tháng nữa, đại hội Tiên Tiên luân đạo sẽ mở ra, dù sao cũng sắp rồi, đến lúc đó thì đi xem một chút.  

Trong khi Dương Bách Xuyên và Tửu Tiên lão đầu đang bàn luận về bía địa, cùng lúc này một ông lão râu tóc bạc phơ đang đứng trước cửa hang động quanh năm tuyết không bao giờ tan trên sườn núi Côn Lôn Thiên Sơn, tuyết bay đầy trời nhưng lại không có một bông nào rơi trên người ông.  

Người này chính là chưởng giáo Côn Luân, tông môn đứng đầu tám tông môn cổ xưa của Trung Hoa – Thanh Hư Tử.  

Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, đang từ xa đạp tuyết tới.  

Nếu có người nhìn thấy, nhất định sẽ ngạc nhiên khi phát hiện, người thanh niên này rõ ràng là bước từng bước trên tuyết, nhưng lại không hề để lại dấu chân, đi trên tuyết không một dấu vết.  

Ánh mắt của người thanh niên này sắc như gươm, tóc dài bay trong gió, một thân trắng như tuyết, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, giống như ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời, lại vừa tĩnh mịch, anh ta giống như một thanh kiếm, khiến người ta có ảo giác rằng thanh kiếm sắc bén này có thể cắt xuyên bầu trời khi được rút ra khỏi vỏ.  

Trầm ổn và nhiệt huyết cùng tồn tại trên người thanh niên.  

Rất nhanh, anh ta đã đi tới trước mặt ông cụ, chắp tay hành lễ: “Bái kiến sư phụ, không biết sư phụ gọi con tới là có chuyện gì.” 

Thanh Hư Tử nghe thấy vậy thì quay đầu lại, ông hiền lành mỉm cười, nhìn người thanh niên nói: “Khánh Nhân, Côn Luân Ngọc Hư Bộ đã đạt tới cảnh giới đạp tuyết vô ngân, không tệ không tệ.” 

Thanh Hư Tử rất yêu thích và xem trọng người đệ tử Chiêm Khánh Nhân này, thiên phú võ đạo phải nói là trò giỏi hơn thầy, vì vậy ông đã bồi dưỡng Chiêm Khánh Nhân như một người kế vị. 

“Đều nhờ công lao chỉ dạy của sư phụ.” Chiêm Khánh Nhân cười nói, nhưng trong

mắt anh lại tràn đầy vẻ tự hào.