Sau khi đứng dậy, anh đắp chăn cho u Dương Ngọc Thanh, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.
Lăn lộn cả tối mà anh vẫn dồi dào sức lực, nhưng u Dương Ngọc Thanh cũng giơ cờ trắng xin tha.
Điều khiến Dương Bách Xuyên cười khổ là, anh phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, khi tu vi của anh tăng lên thì những năng lực về phương diện khác của đàn ông cũng ngày càng mạnh hơn.
Cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, dù sao thì tối qua anh đã ngủ với liên tiếp với Viên Kim Phượng không ngừng nghỉ, cho tới khi bọn họ không còn mảnh vải che thân, nhưng anh lại không hề hạ hỏa,
Đi tới cửa chính, đang chuẩn bị lên núi thăm Tửu Tiên lão đầu, Triệu Nam đã nói với anh chuyện lúc trước cô đi tìm Tửu Tiên lão đầu, cả những lời mà Tửu Tiên lão đầu đã nói với cô, hoặc có thể xem như là một lời hứa.
Trong lúc cảm động, trong đầu Dương Bách Xuyên đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, lẽ nào Tửu Tiên lão đầu đã khỏi bệnh điên rồi?
Vừa đi ra khỏi cửa, mới sáng sớm Dương Bách Xuyên đã nghe được tiếng cười hả hê từ phía xa, nghe như đang luyện võ.
m thanh hình như phát ra từ sân luyện võ Lão Thôn, lúc trước khi Lão Thôn được xây dựng lại, anh đã đặc biệt căn dặn Trần Thất Tiên phải xây một sân tập võ, có điều từ khi Vân Môn rời đi, cũng chưa từng sử dụng qua, nguyên nhân chủ yếu là Vân Môn có quá ít người, không ai tới sân luyện võ mà thôi.
Mặc dù là tu chân giả nhưng Dương Bách Xuyên biết, giai đoạn mới bước vào tu chân, luyện tập quyền cước rất cần thiết, động tác trong khi đánh nhau, đôi khi sẽ quyết định kết quả của một hồi chém giết.
Vì tò mò, Dương Bách Xuyên nghĩ đến việc tới sân tập võ, anh muốn xem, ai đang luyện võ trong sân luyện tập của Vân Môn?
Nghe âm thanh này, hình như còn có không ít người.
Anh biết, ba người đồ đệ của mình vẫn đang trong thời gian bế quan, phụ nữ của Vân Môn cũng không có thói quen tập võ, anh thật sự rất tò mò.
Vừa đi được vài bước, điện thoại trong túi đã vang lên.
Anh cầm lên nhìn, trong lòng khẽ run lên, là Tề Đại Băng gọi tới, không cần hỏi Dương Bách Xuyên cũng biết cậu ta muốn hỏi về chuyện của chị Mai, nghĩ tới chị Mai, Dương Bách Xuyên lại không hỏi áy náy.
Nói cho cùng thì chị Mai cũng bị anh liên lụy, tới chết chị ấy cũng không biết nhà họ Hồng – thế gia võ cổ đã dùng chọ ấy để đối phó với anh.
Mặc dù nhà họ Hồng đã bị xóa sổ, nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy xấu hổ.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng của Tề Đại Băng vang lên: “Nhóc Xuyên ~ Cậu có thấy chị Mai không, lạ thật đấy, chị Mai mất tích bốn ngày rồi, tôi đang lo sốt cả ruột đây, công ty điện ảnh và truyền hình cũng bùng nổ rồi, khắp nơi đang tìm chị Mai, tôi cũng chỉ muốn hỏi chút, cậu có biết tung tích của chị Mai không?”
Dương Bách Xuyên nghe Tề Đại Băng nói vậy, trái tim anh thắt lại, nhưng anh cũng không dám nói sự thật, vậy nên mới chuẩn bị nói dối.
Ho khan vài tiếng, anh nói: “Đêm hôm ấy, ăn tối xong tôi rời khỏi nhà chị Mai, cũng không gặp chị ấy lần nào nữa, sau đó thì trở về Đại Lục.”
Kẻ bắt cóc chị Mai là người nhà họ Hồng, cường giả Tiên Thiên, Dương Bách Xuyên tin chắc người thường sẽ rất khó điều tra được, vì vậy anh mới nói dối Tề Đại Băng, có lẽ là sẽ giấu diếm được.
Quả nhiên, Tề Đại Băng nghe xong liền tin, anh nói qua điện thoại: “Bỏ đi, tôi cũng không tìm nữa, nhà chị Mai là gia đình có tiếng nói ở đảo Hồng Kông, mạng lưới quan hệ rộng, chị ấy nói với tôi sẽ đi thăm em gái, chắc là về nước rồi, một người quản lý như tôi cũng thể can thiệp chuyện riêng tư của chị ấy, kệ đi, ngày mai tôi phải đi Thái Lan, nhóc Xuyên đợi tôi về sẽ tới tìm cậu, moaz moaz.”
Dương Bách Xuyên nghe Tề Đại Băng nói vậy, không hiểu sao trong lòng anh lại thở dài, bên ngoài anh tỏ ra như không có gì, nhưng đối với cái chết của chị mai, anh vẫn luôn cảm thấy canh cánh trong lòng, cho rằng chị ấy chết là vì anh.