Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên không thèm để ý, miễn là anh có thể tự do sử dụng kiếm Đồ Long là được.
Sau khi luyện hóa hồn ấn của kiếm linh xong, trong đầu anh vẫn có một số thông tin cơ bản. Ví dụ như không kiếm Đồ Long có một loại kiếm khí tên là kiếm khí Huyền Hoàng. Dương Bách Xuyên không rõ nó là thứ gì, nhưng kiếm linh trả lời rằng anh có thể dùng nó.
Đây cũng chính là lý do vì sao khi đánh nhau với lão tổ tông của nhà họ Hồng, ông lão nhà họ Hồng đã dùng kiếm khí cổ để phù chú, nhưng Dương Bách Xuyên lại không sợ hãi chút nào mà giơ thẳng kiếm Đồ Long lên chống trả, một kiếm chém chết ông lão nhà họ Hồng.
Dù sao kiếm khí Huyền Hoàng là thứ tốt.
Kiếm linh có câu chuyện của riêng mình, cũng có tính cách riêng. Dương Bách Xuyên cũng không mong cầu nhiều quá, chỉ cần có thể sử dụng một cách tâm ý tương thông là được, cấp bậc gì cũng được, không cần biết. Anh cũng hiểu rằng chắc chắn kiếm Đồ Long không phải pháp khí tầm thường.
Ý thức của kiếm linh có thể nói chuyện với anh, riêng điểm này đã đủ để hạ gục đa số pháp khí trên thế gian trong nháy mắt rồi. Cậu bé chỉ không để lộ quá nhiều tin tức cho anh mà thôi, ngay cả cái tên kiếm Đồ Long cũng là do Dương Bách Xuyên tự đặt, anh không biết lai lịch thật sự của thanh kiếm này.
Sau khi luyện hóa kiếm linh tại bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên phát hiện rằng sau một ngày rưỡi, trên đá Sinh Mệnh lần lượt xuất hiện ba giọt nước Sinh Mệnh.
Đây là một bất ngờ lớn, trước kia khi dùng xong ba giọt nước Sinh Mệnh, ba ngày tiếp theo mới bổ sung lại được. Bây giờ nước Sinh Mệnh đạt đến sáu giọt, tăng gấp đôi, tương ứng với việc khoảng một nửa ngày sẽ xuất hiện ba giọt. Vì thế, Dương Bách Xuyên đã đoán rằng sau khi dùng sáu giọt nước sinh mệnh lần một, thời gian xuất hiện lần hai cũng sẽ là ba ngày.
Nhưng bây giờ sau ba ngày lại biến thành sáu giọt, số lượng và thời gian đều tăng lên gấp đôi.
Đây là một chuyện vui với anh.
Trong quá trình khôi phục cơ thể, những giọt nước Sinh mệnh xuất hiện tiếp theo đều tiến vào cơ thể anh như cũ, nó sẽ bị cơ thể và kiếm Đồ Long hấp thu.
Hơn nữa, trong bình Càn Khôn đang vô cùng sung túc linh khí. Dương Bách Xuyên không thể động đậy cơ thể, vì thế sau đó anh lại dùng linh khí trong bình Càn Khôn và sức mạnh của nước Sinh Mệnh để tu luyện.
Trong ngoài đều tu luyện, tu vi anh tăng lên theo từng phút.
Một mạch cho đến khi đám người Triệu Nam xuất hiện ở đảo hoang.
Lúc ấy Dương Bách Xuyên đang khôi phục cơ thể và tu luyện, nhưng linh thức của anh vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Nói đến cùng bình Càn Khôn vẫn là bảo vật quan trọng của anh, giữa hai bên có liên kết với nhau. Sau khi cơ thể bị hấp thu và tiến vào không gian của bình Bình Càn Khôn Càn Khôn biến thành trạng thái nhỏ như lọ thuốc hít như lúc mới đầu, bị chôn trong bùn đất.
Tình hình kiểu này anh có thể cảm ứng được, đó cũng là kết quả của việc dùng linh thức đi dò xét.
Anh lại phát hiện ra sức mạnh của linh thức mình đang không ngừng tăng lên theo việc tu luyện. Từ 900 mét lúc đầu tăng vọt lên, cho đến khi tu luyện trong bình Càn Khôn xong và đi ra, phạm vi linh thức của anh đã mở rộng tới khoảng 3000 mét.
Cho nên lúc ấy khi đám Triệu Nam xuất hiện trên đảo hoang, Dương Bách Xuyên đã phát hiện ra ngay và nghe hết tất cả nội dung nói chuyện của mọi người, một chữ cũng không thiếu.
Nhưng anh lại không thể đi ra mà thôi.
Khi anh nghe thấy đám Triệu Nam rời đi và nói sẽ đến nhà họ Hồng báo thù, lúc ấy người đang ở trong bình Càn Khôn như anh đã sốt ruột đến điên rồi.