"Kẻ nào dám chạy, tôi lập tiễn đi gặp Diêm Vương." Giọng nói của Dương Bách Xuyên như tiếng sấm vang vọng khắp sân.
Vừa rồi anh điều khiển kiếm Đồ Long và vảy rồng giết một loạt tám kẻ chạy trốn đầu tiên, trong đó có Đinh Đại Bằng phái Thần Tông.
Cảnh tượng này dọa các trưởng lão phái Thanh Thành và m Nguyệt Môn sợ vỡ mật.
Đinh Đại Bằng phái Thần Tông là võ cổ giả Tiên Thiên tầng tám đó. Dương Bách Xuyên không hề ra tay, chỉ điều khiển thần binh mà đã lấy mạng Đinh Đại Bằng trong nháy mắt.
Nói về khả năng điều khiển thần binh, mọi người đều biết chỉ cần có tinh thần lực mạnh chống đỡ thì ai cũng làm được, thậm chí Tiên Thiên cũng có thể. Nhưng rất nhiều người chỉ điều khiển được chút ít, muốn điều khiển thần binh giết người thì cần có thần binh cao cấp chẳng hạn như phi kiếm, hơn hết là cần có tinh thần lực mạnh mẽ vượt xa người thường.
Dương Bách Xuyên dễ dàng điều khiển thần binh giết Đinh Đại Bằng chạy xa hơn ba mươi mét, bọn họ tin rằng ngay cả cao thủ Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn cũng chưa chắc đã làm được.
Hoặc là làm được, nhưng chắc chắn không dễ dàng như Dương Bách Xuyên.
Rốt cuộc... tinh thần lực của Dương Bách Xuyên mạnh cỡ nào?
Sau tiếng hét như sấm của Dương Bách Xuyên, những kẻ muốn chạy trốn đều dừng lại.
Bọn họ không dám. Không nghe thấy Dương điên nói là kẻ nào dám chạy sẽ tiễn đi gặp Diêm Vương à?
Anh giết cao thủ Tiên Thiên tầng tám như giết gà giết chó như thế, ai dám trốn chứ?
Nhất thời người nào người nấy đều đứng im tại chỗ.
Trong linh thức mạnh mẽ của Dương Bách Xuyên không phát hiện thấy có người di chuyển, anh nhếch mép bước ra ngoài tường vây nhà họ Hồng.
Anh biết một quyền mới nãy cùng lắm cũng chỉ làm ông cụ nhà họ Hồng bị thương nặng, không thể đánh chết ông ta.
Bây giờ anh qua đó là để nhổ cỏ tận gốc. Ha ha, Dương Bách Xuyên vô cùng có "thiện cảm" với người nhà họ Hồng.
Dương Bách Xuyên vừa ra tới, Hồng Khoát Hải nằm dưới đất đột nhiên vùng lên phản kích. Ông ta biết Dương Bách Xuyên sẽ không tha cho mình, bèn lấy một thứ trong ngực ra. Ngay sau đó, một luồng kiếm khí ngút trời xuất hiện.
Dương Bách Xuyên chỉ thấy ông cụ nhà họ Hồng thình lình cầm một tấm bùa kiếm khí vỗ lên thanh kiếm cổ trong tay.
Thanh kiếm cổ đó lập tức phát ra ánh sáng trắng chói mắt, kiếm khí ngút trời chém xuống người anh.
Dương Bách Xuyên không phải tay mơ mới bước chân vào giang hồ, anh không hề chủ quan khi đối đầu với những nhân vật cấp bậc lão quái vật như thế này, anh đã đề phòng thủ đoạn của đối phương từ trước rồi.
Khi kiếm khí của ông cụ nhà họ Hồng xuất hiện, Dương Bách Xuyên phát hiện nó là bùa chú kiếm khí. Anh lập tức hô: "Đồ Long quay về, chém!"
Vèo!
Theo tiếng gọi của Dương Bách Xuyên, kiếm Đồ Long vốn bay ra ngoài hơn ba mươi mét, lơ lửng giữa không trung, chém chết Đinh Đại Bằng chợt lóe lên tia sáng bạc, nháy mắt đã quay về trong tay Dương Bách Xuyên. Anh bất chợt vung kiếm Đồ Long lên, khi chữ "chém" bật ra cũng là lúc anh chém xuống ông cụ nhà họ Hồng.
Đối mặt với một kích của kiếm cổ đã dung hợp với bùa chú kiếm khí của ông cụ nhà họ Hồng, sắc mặt Dương Bách Xuyên không hề thay đổi, anh vẫn dùng kiếm Đồ Long cứng rắn đỡ chiêu.
Hiện giờ kiếm Đồ Long đã khác trước. Dương Bách Xuyên biết lần này mình không chết, trong họa có phúc, kiếm Đồ Long cũng hưởng ké không ít lợi. Bởi vì mình và kiếm Đồ Long tâm ý tương thông, cho nên anh biết rõ uy lực hiện tại của nó. Đúng là uy
lực của bùa chú kiếm khí rất mạnh, nhưng so với kiếm Đồ Long thì chẳng nhằm nhò gì.