Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1234




Trong đầu mọi người nhảy ra một câu "tay trần cướp thần binh". Dương Bách Xuyên đang tìm đường chết đấy à?

Hồng Khoát Hải bị Dương Bách Xuyên giữ giáo, tức thì mặt biến sắc. Ông ta phát hiện mình không thể rút giáo ra được. Tiếp đó Dương Bách Xuyên đấm một quyền, ông ta cảm nhận được khí thế dời núi lấp biển đè ép mình. Hồng Khoát Hải lạnh lùng hừ mũi, vung tay kia lên đỡ một quyền của Dương Bách Xuyên.  

Bộp!  

Rắc!  

"Á!"   

"Phụt!"  

Trong khoảnh khắc ấy, mọi người chứng kiến một cảnh tượng khó tin, đồng thời nghe thấy tiếng gào thảm thiết cùng tiếng gãy xương.  

Ông cụ nhà họ Hồng hộc máu bay ra ngoài, bay thẳng về phía tường vây cách hơn mười mét.  

Rầm!  

Ông ta va vào tường vây, bức tường đổ sụp.  

Đám người vốn định chém giết đều ngây ngốc dừng tay.  

Ông cụ nhà họ Hồng đường đường là cao thủ Tiên Thiên tầng chín trung cấp, vậy mà vừa giao đấu đã bị Dương Bách Xuyên cướp mất thần binh, sau đó còn bị một quyền đánh bay, trong khi Dương Bách Xuyên tay không tấc sắt.  

Hồng Khoát Hải Tiên Thiên tầng chín trung cấp bị Dương Bách Xuyên Tiên Thiên tầng chín sơ cấp tay trần cướp thần binh, hơn nữa còn một quyền đánh bay?  

Cảnh tượng này quá chấn động!  

Ông cụ nhà họ Hồng bại dưới tay Dương Bách Xuyên.  

Những người có mặt ở đây nghe thấy tiếng gãy xương và tiếng hét thảm thiết, ai ai cũng run rẩy trong lòng.  

Người của ba tông Thần Tông, Thanh Thành,  m Nguyệt Môn biết lần này rắc rối to rồi. Ngay cả ông cụ nhà họ Hồng là cao thủ Tiên Thiên tầng chín trung cấp cũng bị Dương Bách Xuyên đánh bay, vậy thì bọn họ chẳng phải là cá nằm trên thớt của Dương Bách Xuyên sao?  

Nghĩ tới đây, Đinh Đại Bằng phái Thần Tông nháy mắt ra hiệu cho đệ tử Thần Tông không đánh nữa, nhân lúc trời tối mau chóng chuồn đi, nếu nán lại thì tất cả phải bỏ mạng ở đây.  

Thế là người Thần Tông lặng lẽ lùi về sau, chuẩn bị chuồn lẹ.  

Nhất là Đinh Đại Bằng, bản lĩnh chạy trốn nhanh hơn ai hết.  

Người Thần Tông có thể nghĩ ra ý tưởng này, đương nhiên người của Thanh Thành và  m Nguyệt Môn cũng nghĩ tới, mọi người đâu có ngốc.  

Bầu không khí căng thẳng và sợ hãi lan tràn. Đã có người phái Thần Tông lén lút rút lui, người của ba tông môn khác lập tức chạy tứ tán.  

"Chạy đi!"  

Không biết ai hô một tiếng, một giây sau tất cả chạy toán loạn, mấy chục người hỗn loạn như ong vỡ tổ.  

Người của ba tông chạy mất làm cho Hồng Huyền Thiên biến sắc. Ông cụ nhà họ Hồng đã bị Dương Bách Xuyên đánh bay đập vào tường vây, hiện tại không biết sống chết thế nào. Người của Thần Tông, Thanh Thành và đồng minh  m Nguyệt Môn đều chạy mất, Hồng Huyền Thiên há lại không hoảng sợ?  

Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn người của ba tông chạy trốn, lạnh lùng nở nụ cười. Sau đó, trên người anh lóe lên hai màu vàng và bạc, kiếm Đồ Long màu bạc và vảy rồng màu vàng lập tức xuất hiện. Dưới bầu trời đêm tối tăm, Dương Bách Xuyên thầm niệm trong đầu, kiếm Đồ Long và vảy rồng lần lượt lướt qua chân trời như sao băng.  

Sau đó, đằng xa liên tục vang lên tiếng gào thét thảm thiết. 

"Á á á á!" 

Những người này mới chạy được ba mươi

mét thì thấy hai vệt sáng một vàng một bạc lóe lên trong bóng tối.