Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1225




Ngô Mặc Thu vừa khóc lập tức gây ra hiệu ứng dây chuyền. Độc Cô Vô Tình tuôn nước mắt như mưa, cơ thể không ngừng run rẩy, cô cũng luôn cố gắng nhẫn nhịn.  

Lần này nhìn thấy ngọn núi lớn và mùi thuốc nổ gay mũi vẫn còn nồng nặc trong không khí, Độc Cô Vô Tình không nhịn được nữa, bật khóc nức nở. Theo kết quả điều tra của Đàm Miêu, người nhà họ Hồng đã sử dụng một tấn thuốc nổ có uy lực mạnh ở chợ đen "hàng nóng". Vì vậy cô không dám tin Dương Bách Xuyên có thể sống sót.  

Trong đầu cô lóe lên cảnh tượng lần đầu tiên gặp Dương Bách Xuyên, rồi đến từng cảnh tượng mình bị Dương Bách Xuyên cố ý hoặc vô tình đùa giỡn...  

"A!"  

Độc Cô Vô Tình gào thét vang trời, khóe mắt chảy lệ máu.   

Triệu Nam không khóc, không rơi một giọt nước mắt, nhưng cơ thể run bần bật, sắc mặt thoắt trắng thoắt xanh, hai tay siết chặt, móng tay cứa rách da đâm vào thịt, máu đỏ chảy xuống bùn đất nhưng cô ấy không hề hay biết.  

Triệu Nam không dám khóc, bởi vì cô ấy biết rằng trong mấy người phụ nữ của Dương Bách Xuyên phải có một người đứng vững, cô ấy không thể gục ngã.  

Trước khi đến đây, Triệu Nam vẫn ôm ảo tưởng có lẽ Dương Bách Xuyên có thể sống sót. Nhưng sau khi cô ấy nghe kết quả điều tra của Đàm Miêu và chứng kiến tình huống tại hiện trường, niềm hi vọng Dương Bách Xuyên vẫn còn sống đã tan vỡ.  

Những một tấn thuốc nổ! Một trăm gam cũng đủ tạo ra một cái hố to mười mét. Triệu Nam rất khó tưởng tượng Dương Bách Xuyên có thể sống sót, bởi vì cô ấy biết Dương Bách Xuyên cũng chỉ là cảnh giới Trúc Cơ tầng bảy, chưa đạt đến Kim Đan kỳ. Trúc Cơ kỳ rất khó sống sót trong một tấn thuốc nổ.  

Lục Tuyết Hi là người biết rõ nhất. Thật ra cô ta cảm thấy đau khổ hơn ai hết, nhưng cô ta chịu trách nhiệm chèo chống tinh thần Vân Môn, không phải không khóc mà là không dám khóc.  

Lưu Tích Kỳ nhìn ngọn núi hoang tàn, mùi thuốc nổ lấp đầy khoang mũi, đầu óc trống rỗng. Anh ta không ngừng tự thôi miên bản thân: "Nhóc Xuyên chó má, cậu không thể chết. Cậu ra đây, leo ra khỏi bùn đất đi. Hai chúng ta đã nói là cùng nhau gây dựng nên một đế quốc thương nghiệp cơ mà! Mẹ kiếp, không có cậu thì tôi không làm được..."  

"Nhóc Xuyên à, cậu cmn đang đùa tôi đúng không? Nhất định là như thế! Trước kia cậu đã hứa giúp tôi gây dựng đế quốc thương nghiệp, tên khốn nhà cậu là Chủ tịch hội đồng quản trị. Không có Chủ tịch hội đồng quản trị là cậu, sao có thể tạo dựng nên một đế quốc thương nghiệp. Cậu nói một ngày nào đó sẽ dẫn tôi tới trời sao biển rộng, tôi cmn ước mơ vẫn chưa trở thành hiện thực, sao cậu có thể chết được! Cậu là quái thai nghìn năm, cậu là tai họa, Diêm Vương không cần cậu đâu..."  

Lưu Tích Kỳ như phát điên, vừa nhìn ngọn núi hoang tàn vừa lẩm bẩm một mình.  

Tất cả mọi người đều im lặng đứng nhìn mấy chục máy móc đào bới, hi vọng một giây sau Dương Bách Xuyên sẽ chui từ trong đất ra.  

Trời tối từ lúc nào chẳng hay, nơi đây lại có thêm một nhóm người.  

Là Đoan Mộc Hành Thiên chạy tới.  

Ông ấy đi một mạch tới đảo hoang nơi Dương Bách Xuyên gặp nạn, dẫn theo tất cả các đệ tử Ám Kình tầng năm trở lên của gia tộc Đoan Mộc, bao gồm cả ông ấy và hai Tiên Thiên khác. Lần này ông ấy đã mang đến toàn bộ sức mạnh của gia tộc Đoan Mộc.  

Đàm Miêu biết Đoan Mộc Hành Thiên, giới thiệu cho Triệu Nam biết Đoan Mộc Hành Thiên là ông ngoại của Dương Bách Xuyên. Triệu Nam xốc lại tinh thần chào hỏi ông cụ. Đoan Mộc Hành Thiên tuôn trào nước mắt, nhìn đống phế tích đổ nát khóc như một đứa trẻ.  

Đám Thiên Tuyệt phái Võ Đang ai nấy đều im lặng, đứng chôn chân tại chỗ chờ công cuộc đào bới kết thúc, hay nói chính xác hơn là dập tắt ảo tưởng cuối cùng trong lòng mọi người.  

Thật ra mọi người đều biết Dương Bách Xuyên không có cơ hội sống sót, nhưng bọn họ không rời đi mà đợi công cuộc đào

bới kết thúc, cho lòng mình một đáp án.