Sau đó Triệu Nam và Lục Tuyết Hi lại thảo luận đối sách một hồi, đi tìm Phương đạo trưởng nhờ Ngô Nam liên hệ với Võ Đang xin giúp đỡ.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Triệu Nam đến ngọn núi chính trong thôn, bước cuối cùng, cô ấy muốn đến thăm Tửu Tiên lão đầu.
Bởi vì cô ấy biết, nếu tin tức Dương Bách Xuyên xảy ra chuyện ở đảo Hồng Kông truyền ra ngoài, tất sẽ có một vài thế lực lợi dụng sơ hở, mà Tửu Tiên lão đầu, là đại trưởng lão trên danh nghĩa của Vân Môn, chính là ô dù cho người trong cả Vân Môn.
Sau khi lên núi, vẫn trên tảng đá đó, Tửu Tiên lão đầu nằm phía trên, chân bắt chéo, trong tay cầm bầu rượu, nhàn nhã ngâm nga một bài hát.
Xa xa Triệu Nam đã nghe thấy tiếng Tửu Tiên lão đầu.
"La la la la~"
Đối với vị trưởng lão thần bí khó lường này, Triệu Nam không dám có chút bất kính, cung kính đứng bên dưới tảng đá nói: "Triệu Nam bái kiến đại trưởng lão."
"Cô nhóc à, cô không tồi, cứ yên tâm đi, lúc thằng nhóc Tửu Vân của lão phu đi, đã cho lão phu rất nhiều, đủ uống một trận. Về phía Vân Môn, lão phu hứa với cô một câu, chỉ cần lão phu chưa chết, Vân Môn sẽ tồn tại. Nói cách khác, dù nhóc Xuyên có thật sự xảy ra chuyện gì, lão phu cũng vẫn sẽ bảo vệ Vân Môn mười năm."
Tửu Tiên lão đầu vẫn nằm trên tảng đá lớn, đôi mắt nhìn chằm chằm không trung, không quay qua nhìn Triệu Nam.
Mà sau khi Triệu Nam nghe thấy vậy thì đã sốc cực kỳ. Cô ấy còn chưa nói ra hết những gì cô muốn nói, đại trưởng lão đã hứa hẹn với cô ấy luôn rồi. Ông ta quả đúng là bí ẩn và khó đoán như lời Dương Bách Xuyên đã nói, hơn nữa đại trưởng lão cũng không điên khùng giống như lời đồn. Ông ta có thể nói ra mấy lời trọng tình trọng nghĩa như vậy thì điên khùng chỗ nào được cơ chứ?
Triệu Nam thực sự cảm thấy thần kỳ, phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là đại trưởng lão có khả năng dự đoán tương lai.
Nhưng sau khi nghĩ lại cô ấy lại thấy thoải mái hẳn ra. Bản thân cô ấy bây giờ cũng là tu vi Trúc Cơ tầng một, đương nhiên là có tồn tại tri thức và linh thức trong cơ thể rồi. Cô ấy lại nhớ đến tu vi của đại trưởng lão cực kỳ thâm hậu, toàn bộ Vân Môn đều bị bao phủ trong linh thức hoặc là nói tinh thần lực của ông ta, nên nếu ông ta muốn biết Vân Môn đã xảy ra chuyện gì đúng là không hề khó chút nào.
Điều này khiến cho Triệu Nam cảm thấy như đang bị người nhìn trộm, lẽ ra trong lòng cô ấy phải thấy không thoải mái mới đúng, nhưng giờ phút này Triệu Nam lại không hề có chút bất mãn nào đối với Tửu Tiên lão đầu. Đừng nói đến việc tinh thần lực của ông ta bao trùm giám sát toàn bộ Vân Môn, cho dù ông ta có đang nhìn trộm thật thì cũng chẳng sao hết.
Bởi vì điều này ở trong mắt Triệu Nam, thay vì nói Tửu Tiên đại trưởng lão đang giám sát Vân Môn thì chẳng bằng nói là ông ta đang bảo vệ họ.
Cho nên cô ấy lại cảm thấy biết ơn trong lòng.
Nghe thấy ông ta lười biếng nói mấy câu nhưng mỗi câu lại là một lời hứa hẹn, giờ phút này Triệu Nam mới hiểu được lý do vì sao mà lúc trước Dương Bách Xuyên lại hầu hạ đại trưởng lão giống như hầu hạ tổ tông vậy. Không phải chỉ là do anh không đánh lại được đại trưởng lão, mà khả năng cao chính là để khi Vân Môn rơi vào tình thế nguy cấp, Tửu Tiên đại trưởng lão có thể đứng ra che chở.
Hiện tại, từng câu từng chữ của đại trưởng lão đều mang hàm ý hứa hẹn, có được một câu cuối cùng của ông ta – sẽ bảo vệ Vân Môn mười năm, cũng đã đủ rồi. Mười năm sau, Triệu Nam tin rằng Vân Môn chắc chắn sẽ phát triển thành một tông môn lớn mạnh có thể sánh ngang với những tông môn cổ xưa đó.
"Bách Xuyên, công sức anh bỏ ra cho đại trưởng lão hôm nay đã được đền đáp xứng đáng rồi." Triệu Nam thầm tự nhủ trong lòng, cô ấy cố nén không cho bản thân nghĩ đến việc Dương Bách Xuyên xảy ra chuyện, ngăn không cho bản thân mình rơi lệ.
Ngay sau đó cô ấy cúi đầu thật sâu trước Tửu Tiên lão đầu, nói: "Cảm ơn đại trưởng lão, Triệu Nam xin quay về trước."
Không nói thêm những lời dư thừa, sau khi Triệu Nam hành lễ cảm ơn Tửu Tiên đại trưởng lão, cô ấy lập tức xoay người bước đi.
Phía sau lại vang lên giọng nói khoan thai của Tửu Tiên lão đầu: "Cô nhóc, cô là một người may mắn, nhóc Xuyên còn là người có phúc lớn nữa cơ, đừng quá lo lắng. Ngược lại thì chính cô nhớ phải cẩn
thận khi ra ngoài, gặp chuyện gì cũng phải nhớ cẩn thận hết sức đấy!"
Triệu Nam nghe vậy thì cả người run lên, nhưng cô ấy không quay đầu lại: "Cảm ơn đại trưởng lão đã nhắc nhở, Triệu Nam sẽ chú ý, toàn thể Vân Môn xin nhờ cậy đại trưởng lão."
Ngay sau đó Triệu Nam vội vàng xuống núi, cô ấy còn có rất nhiều việc cần phải làm.
Ngay cả khi đang đi được nửa đường có gặp phải ba con linh thú gồm Vượng Tử, bé chồn Hương Hương và Hầu Đậu Đậu, cô ấy cũng không có nhiều thời gian để thân thiết với chúng nó.
Mà Tửu Tiên lão đầu đang nằm ở trên tảng đá lớn khẽ lẩm bẩm: "Nhóc Xuyên à, lần này lão phu đã đặt cược báu vật lên người của cậu đó, cậu đừng có mà toi mạng đấy nhé. Có hồng nhan tri kỷ bôn ba lo lắng vì cậu như thế, thằng nhóc nhà cậu còn chưa kịp hưởng thụ phúc khí Tề nhân* được mấy ngày mà đã toi mạng thì chẳng phải là đáng tiếc lắm à? Lão phu trông nom hậu cần cho cậu, cậu đừng khiến lão phu vui mừng một hồi vô ích đấy nhé."
(*) Phúc khí Tề Nhân: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
...
Sau khi Triệu Nam xuống núi, đạo trưởng Phương vội vàng tìm tới nói: "Cô Triệu, bên phía Thần Long Đàm trả lời, nói Võ Đang có người tên là Thiên Tuyệt muốn đích thân nói chuyện với cô."
"Được, giúp tôi kết nối với điện thoại, ông vất vả rồi." Triệu Nam cảm ơn đạo trưởng Phương một tiếng.
Đừng thấy đó chỉ là một câu cảm ơn thuận miệng, nhưng chính nó lại mang đến đạo trưởng Phương một sự thoả mãn, vội vàng nói: "Là chuyện nên làm, chuyện nên làm, lão đạo cũng là người của Vân Môn, tôi đi gọi điện thoại trước đây."
Nói xong đạo trưởng Phương lập tức gọi điện cho Thiên Tuyệt thuộc Võ Đang rồi đưa lại điện thoại cho Triệu Nam, mà chính ông ta lại đi ra ngoài phòng khách.
Một lúc sau, Triệu Nam đi ra và trả lại điện thoại cho đạo trưởng Phương.
"Cô Triệu, thế nào rồi? Bên phía Võ Đang có bằng lòng hỗ trợ hay không?" Đạo trưởng Phương hỏi với vẻ mong đợi, nhưng trong lòng ông ta không hề có hy vọng gì đối với Triệu Nam, bởi vì trên con đường luyện đan, ông ta phải dựa vào Dương Bách Xuyên nên ông ta lại càng mong cho Vân Môn sẽ hưng thịnh. Từ ngày đi theo Dương Bách Xuyên tới nay, đạo trưởng Phương mới cảm thấy cuộc sống của mình trở nên xuất sắc.
"Võ Đang đồng ý rồi, chúng tôi sẽ tập hợp tại cố đô rồi cùng đến đảo Hồng Kông trước. Đạo trưởng Phương, chuyện trong nhà ông chú ý nhiều hơn nhé, mặt khác đừng nói cho những người khác về chuyện của Bách Xuyên." Triệu Nam vẫn không nhịn được mà dặn dò.
"Cô Triệu cứ yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào, Độc Cô Hối và những người khác đều đang bế quan, bọn họ sẽ không biết được đâu, tôi cũng sẽ để mắt đến lão phu nhân, mọi người nhớ phải cẩn thận, tôi sẽ trông nom việc nhà thật tốt."
“Được, đạo trưởng Phương là người Nghị Vân tự mình tuyển chọn, cũng là nguyên lão của Vân Môn chúng ta. Đã làm phiền ông nhiều rồi, nếu có kẻ địch tới cửa, ông hãy đến núi chính tìm đại trưởng lão.”
“Được, lão đạo hiểu rồi.”
Ngay sau đó, Triệu Nam cũng tạm biệt bà nội, đương nhiên lý do cô ấy đưa ra là vì công ty ở cố đô có chuyện cần cô ấy giúp. Bà nội cũng có biết chuyện Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ có công ty ở cố đô nên cũng không nghĩ nhiều.
Trước khi đi, Ngô Mặc Thu đã bay từ cố đô về với tốc độ thần tốc, trước sau cũng chỉ mất ba tiếng đồng hồ. Cô và Kiều Phúc, Ngô Mặc Hạ phân công nhau trở về.
Ở Vân Môn, Triệu Nam cũng không nói gì nhiều với Ngô Mặc Thu. Sau khi ra khỏi thôn, Lục Tuyết Hi mới kể lại chuyện của Dương Bách Xuyên cho Ngô Mặc Thu nghe.
Nghe xong, Ngô Mặc Thu không hề nói câu nào.
Ba người phụ nữ ở trên xe, Triệu Nam lái xe, Lục Tuyết Hi nhìn ra ngoài cửa sổ xe còn Ngô Mặc Thu thì cúi
đầu im lặng, ba người đi thẳng đến sân bay quốc tế của cố đô.