Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1209




Còn Dương Bách Xuyên lại chuẩn bị thức đêm, nửa người của chị Mai dán trên người, khiến cơ thể anh nóng lên từng đợt, mùi hương cơ thể thoang thoảng và cảm giác mềm mại không ngừng khiêu chiến phòng tuyến trong lòng anh. Anh chỉ muốn mau chóng đưa chị Mai về phòng, sau đó đi tắm nước lạnh.  

Sau khi mở cửa, đợi mở ra, một căn phòng màu tím xuất hiện trong tầm mắt của Dương Bách Xuyên, bày trí trong phòng rất nữ tính hóa. Sau khi anh nhìn thấy giường, lại không khỏi vui vẻ, không ngờ chăn ga của chị Mai lại là hoạt hình, trong lòng thầm nói: “Thì ra nữ thần còn có tâm hồn trẻ con!”  

Sau khi đỡ cô ấy đến cạnh giường, Dương Bách Xuyên lại nhìn thấy trên giường đặt một bộ đồ lót màu đen, mắt lập tức trợn to.  

Chị Mai phản ứng lại, trong lòng cuống lên, lập tức nhào lên giường muốn nhặt đồ lót lên, cô ấy cảm thấy rất xấu hổ.  

Nào ngờ vừa cuống lên, dưới chân không vững đã kéo theo cả Dương Bách Xuyên ngã lên trên giường.  

“A!”  

Dương Bách Xuyên cũng kinh ngạc, anh bị bộ đồ lót trên giường thu hút ánh mắt, căn bản không ngờ chị Mai lại đột nhiên nhào về phía giường, chưa phản ứng lại đã ngã lên giường rồi.  

Trong tai vang lên tiếng kêu kinh ngạc của chị Mai, nhưng lại phát hiện lúc này hai người một trên một dưới dán vào nhau rất mờ ám.  

Hơn nữa tay của anh còn đang đặt ở chỗ không nên đặt của người ta.  

“To quá, mềm quá!”  

Trong đầu anh không tự giác nói.  

Bốn mắt nhìn nhau.  

Dương Bách Xuyên nhìn ánh mắt mông lung của chị Mai, trên mặt đỏ ửng tỏa sáng, trong lòng lập tức nhốn nháo, không khỏi nhẹ nhàng hôn xuống.  

Mà lúc này chị Mai lại đầu óc trống rỗng, trời ơi, đây là…  

Cô ấy bị Dương Bách Xuyên nắm lấy chỗ mềm mại, càng không ngờ lúc luống cuống sẽ xảy ra tình cảnh như vậy.  

Nhịp tim đập nhanh gấp bội!  

Ngay sau đó cô ấy trợn to mắt nhìn Dương Bách Xuyên hôn xuống.  

Có điều trong lúc say, chị Mai nhìn Dương Bách Xuyên lại thành một người khác khiến cô ấy bị quyến rũ.  

“A Vinh ~”  

Chị Mai dịu giọng nói ra.  

Dương Bách Xuyên vốn sắp hôn xuống rồi, nhưng sau khi nghe thấy câu này, anh chợt bừng tỉnh.  

Vội vàng đứng dậy, anh không phải vật thay thế của người khác, anh là sự tồn tại có một không hai.  

Bây giờ chị Mai rõ ràng đã say rồi, anh càng không thể nhân cơ hội chiếm tiện nghi, nếu cô ấy tỉnh lại thì nên đối mặt thế nào.  

Quả thật anh từng theo đuổi thần tượng, từng say đắm chị Mai, nhưng cũng sẽ không làm một lốp dự bị, càng sẽ không nhân lúc người gặp nguy.  

Dương Bách Xuyên đột nhiên đứng dậy, đắp chăn lên cho chị Mai men say mông lung, rồi anh đi ra khỏi phòng.  

“Mình bị làm sao đây? Cũng say rồi sao?” Dương nào đó cười khổ tự nói, đến một căn phòng khác chuẩn bị tắm rửa.  

Anh lại không biết, sau khi anh rời khỏi phòng của chị Mai, chị Mai vô cùng say ở trên giường đã mở đôi mắt ra nhìn trần nhà, nói: “Là mơ hay là ảo giác? Thực ra chị đã tỉnh mộng những mấy năm rồi, em trai nhỏ, em là người thứ hai chị phát hiện có khí tức giống với anh ấy!”  

Trong lòng chị Mai quả thật giống lời đồn bên ngoài, cô ấy từng thích ngôi sao đã mất kia. Nhưng lúc đó trẻ tuổi, cô ấy cũng từng đau lòng, nhưng đầu óc cô ấy không hỏng. Sở dĩ nói với bên ngoài không tìm bạn trai chỉ thích ngôi sao đã mất kia thực ra là lúc đó bị ép bất đắc dĩ, người trong nhà giới thiệu người không thích, càng bị người ta theo đuổi rất phiền, nên dứt khoát đã tìm một cái cớ mà thôi.  

Dẫn đến hậu quả truyền thông bên ngoài truyền tin cô ấy là đồng, cả đời không cưới là vì thủ tiết cho ngôi sao đã mất kia. Thực ra cô ấy và ngôi sao nam kia không có gì cả, chỉ là thầm mến của thời thiếu nữ.  

Cô ấy không bị bệnh, cũng rất khỏe mạnh, vẫn luôn không tìm bạn trai là vì không có người thích hợp, cũng là vì sự nghiệp biểu diễn, cứ kéo mãi đến ba mươi tám tuổi, trở thành gái ế.  

Vừa nãy lúc Dương Bách Xuyên muốn hôn, cô ấy cố tình gọi ra tên của ngôi sao nam kia, chính là muốn xem xem Dương Bách Xuyên có phản ứng gì, có cá tính không.  

Kết quả rất rõ ràng, anh quả thật không giống với mọi người, giống ngôi sao nam cô ấy gặp thời thiếu nữ, trên người có khí chất rất đặc biệt, cũng có cá tính.  

“Đáng tiếc, em và chị tuổi tác chênh lệch quá nhiều, nếu không chị gái có lẽ sẽ cân nhắc, ha ha!” Chị Mai tự nói tự cười, rồi vùi đầu vào trong chăn.  

Dương Bách Xuyên còn không biết vừa rồi chị Mai là cố tình, anh tắm nước lạnh xong, tâm trạng đã bình tĩnh rất nhiều, ngồi khoanh chân trên sô pha, tiến vào trạng thái ngồi thiền.  

… …  

Cùng lúc này, trong một đại sảnh ở trang viên phong cách Châu  u cổ xưa nào đó của đảo Hồng Kông, đen đuốc sáng choang, bảy tám ông già ngồi đó.  

Ngồi trên chủ tọa là một ông già tóc bạc khoảng sáu mươi tuổi, mặc đồ nhà Đường, trong mắt tràn đầy vẻ tàn ác. Người này chính là Hồng Huyền Thiên chủ nhà nhánh trong của nhà họ Hồng đảo Hồng Kông.  

Lão ta chậm rãi hỏi người ngồi bên dưới: “Lão Tam đã điều tra rõ ràng là người nào hai em tám của con chưa?”  

“Ba, con từng đích thân đến phòng làm việc của Lão Bát, phát hiện một video trong phòng làm việc của em ấy hiển thị người giết Lão Bát là Dương Bách Xuyên. Con đã điều tra chi tiết về Dương Bách Xuyên này, đây là tất cả tài liệu.”  

Trong lúc người này nói chuyện đã đưa một tài liệu cho ông già.  

Mấy người trong đại sảnh lần lượt xem xong đều rơi vào trong yên lặng.  

Chỉ có một ông già lùn béo ngồi ở bên tay phải, ánh mắt lấp lóe, hiện ra ý hận.  

Lúc lâu sau, Hồng Huyền Thiên trên chủ tọa nói: “Cho dù Dương Bách Xuyên, Dương điên hắn bá đạo tà môn thế nào, nhưng hắn cũng không thể chạy đến đảo Hồng Kông, đến địa bàn của nhà họ Hồng ta để giết con cháu ta. Chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy, nếu không đồn ra ngoài, nhà họ Hồng ta còn đứng thế nào ở giới võ cổ đảo Hồng Kông. Đúng là khinh người quá đáng.”  

Dứt lời, con trai thứ hai của Hồng Huyền Thiên nói: “Ba bớt giận, nguyên nhân hậu quả của chuyện này cũng là do ba con Lão Bát không đúng trước. Con riêng của Lão Bát không đi cướp đoạt gia nghiệp của người phụ nữ của Dương Bách Xuyên, thì cũng sẽ không chọc vào Dương điên.”  

“Mặc dù nhà họ Hồng ta có lão thái gia Tiên Thiên tầng chín, nhưng Dương Bách Xuyên kia lại là một mình đánh mười lăm Tiên Thiên, hơn nữa trong đó có hai người còn là Tiên Thiên tầng tám, cho dù là Tiên Thiên tầng chín ra tay, con đoán sợ là cũng không dễ đối phó. Hơn nữa cho dù cao thủ Tiên Thiên tầng chín có thể đối phó Dương Bách Xuyên, nhưng lão thái gia đang bế tử quan, trong số những người chúng ta chỉ có ba tu vi Tiên Thiên tầng tám, nhưng cũng không đối phó nổi Dương Bách Xuyên.”

“Hừ, Lão Nhị, anh vẫn mãi mãi yếu đuối như vậy. Theo anh nói vậy thì Lão Bát chết uổng rồi sao? Mặc dù Lão Bát không có thiên phú luyện võ, nhưng những năm này em ấy xử lý việc làm ăn cho thế gia, tài nguyên tu luyện của những người chúng ta đều là Lão Bát kiếm tiền nuôi dưỡng, không có công lao cũng có khổ lao.”  

“Hơn nữa, Lão Bát là con trai ruột của ba, nếu như nhà họ Hồng ta một cái rắm cũng không đánh, thì thật sự giống như ba nói, sau này nhà họ Hồng không còn mặt mũi lăn lộn trong giới võ cổ đảo Hồng Kông nữa rồi.” Lão Ngũ tính tình nóng nảy trực tiếp giận dữ nói.  

“Anh cũng là nghĩ cho thế gia thôi, Dương Bách Xuyên có thể chém giết mười lăm Tiên Thiên tầng bảy vây công, nhà họ Hồng đối địch với hắn, đây là không sáng suốt.” Hồng Lão Ngũ phản bác.  

“Nực cười, đó chỉ là lời đồn của giới võ cổ, ai cũng không tận mắt chứng kiến. Hơn nữa Dương Bách Xuyên này cùng lắm cũng chưa đến ba mươi tuổi, anh tin một người chưa đến ba mươi tuổi có thể có bản lĩnh lớn như vậy sao?” Hồng Lão Lục tranh cãi ngược lại.  

“Được rồi, đừng cãi nữa.” Hồng Huyền Thiên đen mặt, tức giận ngăn cản hai con trai tranh cãi. Bây giờ là hai phe ý kiến, Lão Tam nói hòa, thậm chí chính là bấm bụng chịu đựng mà bỏ qua, cách làm như vậy không phải tính cách của Hồng Huyền Thiên.  

Ngược lại Lão Lục nói hơi có lý, trong lòng Hồng Huyền Thiên nghĩ.  

Ngay sau đó lão ta quay đầu nhìn về phía người lùn béo bên phía tay phải, hỏi: “Trường Cốc, ông có cao kiến gì không?”