Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1208




“Chị Mai, chị sao vậy?” Dương Bách Xuyên vội vàng bước tới đỡ cô ấy dậy.  

Vừa đứng dậy, chị Mai đã r3n rỉ, cơ thể nghiêng ngả không đứng vững, dựa lên người của Dương Bách Xuyên.  

“Chân của chị trật rồi!” Chị Mai hít khí lạnh, nói.  

Nữ thần ở trong lòng, Dương nào đó cảm thấy sắp phê rồi, tiếp xúc không khoảng cách.  

Có điều, người ta đang trẹo chân, vẫn là phải xem chân. Mặc dù không nỡ, muốn để chị Mai ở trong lòng thêm một lát, nhưng anh vẫn nói: “Em đỡ chị đến sô pha xem trước.”  

Anh dìu chị Mai ngồi xuống sô pha, chị Mai hít ngược khí lạnh.  

Dương Bách Xuyên nói: “Chị Mai, để em xem nhé!”  

“Ừ!” Chị Mai đỏ mặt đáp.  

Sau đó Dương Bách Xuyên cởi giày của cô ấy, chân ngọc trắng ngần xuất hiện trong tầm mắt, nắm ở trong tay thầm lẩm bẩm: “Xúc cảm rất tốt!”  

Lúc này, sắc mặt chị Mai đỏ giống như quả táo đỏ, cô ấy vẫn là lần đầu tiên bị người khác giới nắm chân như vậy, cảm giác ngứa ngứa từ dưới chân truyền tới, khiến cô ấy không khỏi run rẩy cả người.  

Nếu không phải cắn môi thì đã kêu ra tiếng rồi.  

Cảm giác rất kỳ diệu, ngoài tiếp xúc với diễn viên nam lúc quay phim ra, đây vẫn là lần đầu của cô ấy, cho dù là quay phim cũng đều là dùng thế thân.  

Dương Bách Xuyên hít sâu gạt suy nghĩ lung tung ra, nhìn một lát quả nhiên là trẹo chân rồi. Anh vận chuyển chân khí, nói với chị Mai, dời sự chú ý của cô ấy. “Chị Mai, không đáng ngại, em xoa cho chị, rất nhanh sẽ khỏi!”  

“Ừ! A ~!” Vừa dứt lời, cổ chân đã truyền tới một cơn đau nhức khiến cô ấy kêu ra tiếng.  

“Xong rồi, em xoa thêm cho chị.” Dương Bách Xuyên cười, dùng chân khí làm tiêu sưng cho cô ấy.  

Lúc này chị Mai cảm thấy có một dòng chảy ấm áp ở cổ chân, rất thoải mái, đúng là không cảm thấy đau nữa rồi.  

Sau ba phút, Dương Bách Xuyên lưu luyến buông tay ra, nói: “Chị đứng dậy thử xem!”  

Nghe vậy Chị Mai xỏ giày vào đi lại, quả nhiên không đau rồi.  

“Hết đau rồi, thì ra em còn biết y thuật à!”  

“He he, biết chút xíu!”  

“Cảm ơn nha!”  

“Tiện tay thôi, cảm ơn cái gì, hơn nữa cũng là tại em. Chị uống rượu nen để em đi thu dọn bát đũa, chị ngồi xuống nghỉ ngơi, em đi dọn dẹp lát.”  

Dương Bách Xuyên nói xong rồi đến phòng bếp dọn dẹp bát đũa bị vỡ.  

Trở về phòng khách, chị Mai nói: “Vất vả rồi, đi thôi, chị dẫn em đi xem phòng.” Lúc này sức rượu vang của chị Mai đã lên, lúc nói chuyện thì đứng dậy, nhưng lại lảo đảo.  

“Vẫn là em đỡ chị lên tầng đi!” Dương Bách Xuyên cười, đỡ lấy cô ấy.  

Tay bị Dương Bách Xuyên nắm lấy, cô ấy muốn rụt về theo bản năng, nhưng lại không rút về được từ chỗ Dương Bách Xuyên, sắc mặt lập tức nóng lên, xấu hổ nói: “Hôm nay uống nhiều quá, lại khiến người làm khách như cậu hầu hạ tôi, xin lỗi.”  

Trong lúc nói chuyện, hai người đi lên tầng, đi lảo đảo cô ấy càng váng đầu hơn, ý say cũng lên đầu.  

Đợi sau khi lên tầng, cơ thể đã mềm nhũn, dựa ở trên người Dương Bách Xuyên.  

“Phòng đầu tiên bên trái!” Tầm mắt chị Mai đã mơ hồ, nói căn phòng với Dương Bách Xuyên, bây giờ cô ấy chỉ muốn nhắm mắt lại.