*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi ra khỏi cửa lên xe, tài xế là một người trung niên, nhìn rất hướng nội, Dương Bách Xuyên vừa nói chuyện vài câu với ông ấy đã biết, ở tiệc rượu trong câu lạc bộ của nhà họ Tô, hai người một người hỏi một người trả lời, không hỏi thì không nói.
Dứt khoát Dương Bách Xuyên cũng không nói nữa.
Sau khi đến nơi, anh trực tiếp đi theo tài xế của Tô Cẩn tiến vào một toà cao ốc chín tầng, nhìn từ bên ngoài thì không có gì đặc biệt, cũng không có bảng hiệu gì.
Bên ngoài có bãi đậu xe chuyên dụng, liếc mắt nhìn thì tất cả đều là xe cao cấp, phần lớn đều là xe thể thao.
Nhưng sau khi đi vào, lại phát hiện bên là một vũ trụ, chỉ riêng an ninh thôi đã phải trải qua ba cửa ải, nhưng có tài xế của Tô Cẩn dẫn đường, Dương Bách Xuyên lại không cần tiếp nhận kiểm tra.
Sau khi vào thang máy, đi thẳng lên tầng trên cùng, vừa ra khỏi thang máy đã có năm sáu mươi người ở đây.
Có nhạc rock rung trời vang lên, Tô Cẩn giống như một công chúa bị một đám cô gái vây quanh ở giữa nói chuyện phiếm, nhìn thấy Dương Bách Xuyên tiến vào, cô bé nở nụ cười, phất tay để cho âm nhạc dừng lại, lớn tiếng gọi: “Anh Xuyên~”
Tô Cẩn tính cách hoạt bát, chắc chắn không phải là người điềm đạm ít nói, cô bé lôi kéo tay Dương Bách Xuyên, đi trước mặt một đám thanh niên nam nữ, giới thiệu Dương Bách Xuyên.
......
Trong khi đó, Dương Bách Xuyên không biết là trong một tòa nhà trên đảo Hồng Kông, có người đang bàn luận về anh hoặc là đang xem video theo dõi anh.
“Ầm.”
“Ông Bát, đã tra được, người này đến từ Trung Quốc, tên là Dương Bách Xuyên, thông tin khác trước mắt còn chưa rõ ràng lắm, chính là nhân tình của một người phụ tên Viên Kim Phượng. Lần này cậu chủ Hồng Sĩ gạt ngươi muốn mưu đoạt công ty của Viên Kim Phượng, chuyện thất bại, hẳn là Dương Bách Xuyên này ra tay.
Thuộc hạ đã điều tra qua tình huống trong phòng bao, người phụ nữ lúc đó ở bên cạnh cậu chủ Hồng Sĩ nói là cô ta bất ngờ hôn mê bất tỉnh, sau đó tỉnh lại thì phát hiện không thấy cậu chủ Hồng Sĩ đâu cả, người tên Dương Bách Xuyên kia cũng không thấy, trên mặt đất chỉ có một đống tro, trải qua xét nghiệm thì là tro cốt của cậu chủ Hồng Sĩ, hiện giờ có thể chắc chắn, Dương Bách Xuyên gi ết chết cậu chủ Hồng Sĩ, sau đó dùng hóa dược nào đó thiêu đốt thi thể của cậu chủ.” Thanh niên trước mặt Hồng Hải phân tích.
“Cậu tự mình dẫn người đi bắt Dương Bách Xuyên này về đây cho tôi, còn có người phụ nữ kia thì ném xuống biển cho cá ăn đi.” Hồng Hải độc ác nói.
“Vâng, một mình thuộc hạ đi là được rồi.”
“Đi đi ~”
Hồng Hải phất tay để thanh niên đi xuống, thanh niên này là vệ sĩ mà gia tộc phái đi bảo vệ ông ta, chính là một võ giả cổ, đối với việc bắt Dương Bách Xuyên, Hồng Hải không lo lắng chút nào.
Chẳng qua ông ta và thanh niên cũng không biết Dương Bách Xuyên là một tu chân giả, còn tưởng anh là người bình thường, nếu lúc ấy KTV phòng bao có camera ghi lại, bọn họ sẽ không làm như vậy.
Hồng Hải nhìn ngoài cửa sổ thở dài, ông ta có rất nhiều con, nhưng vẫn rất yêu quý đứa con riêng là Hồng Sĩ này, chỉ là ông ta không ngờ tới Hồng Sĩ lại gạt ông ta đi mưu đoạt gia sản của một người phụ nữ, nhưng cũng hiểu được đây là do Hồng Sĩ muốn vào nhà họ Hồng, muốn có danh phận xứng đáng, nhưng lại không ngờ cuối cùng đứa con này đã chết.
Rất nhiều bằng chứng nhắm vào một thanh niên đến từ Trung Quốc là Dương Bách Xuyên.
Hồng Hải muốn bắt Dương Bách Xuyên đến xác nhận, muốn báo thù cho con trai Hồng Sĩ.
Dương Bách Xuyên không biết anh bị người nhà họ Hồng theo dõi, lúc này bị Tô Cẩn lôi kéo giới thiệu một vòng người, cũng uống không ít rượu, nhưng đêm nay anh cũng mở rộng được rất nhiều mối quan hệ, trong tiệc rượu riêng tư của Tô Cẩn, anh đã nhìn thấy rất nhiều người nổi tiếng.
Phía sau Dương Bách Xuyên có một giọng nói do dự: “Cậu là... Dương Bách Xuyên?”
Dương Bách Xuyên vừa quay đầu lại, thấy rõ người sau lưng, lập tức hơi đỏ mặt và xấu hổ nói: “Chị Mai, không ngờ lại có thể tình cờ gặp được chị ở đây, ha ha.”