Từ trong linh thức, những người này đều là người thường, là quân nhân đã xuất ngũ, chỉ cần không phải võ cổ giả, cho dù những người này cầm pháo, Dương Bách Xuyên cũng không sợ hãi.
Đúng lúc này Susan lớn tiếng nói: “Anh Tiểu Lục, dùng tay, dừng tay, anh ta… Là… Bạn trai của tôi.”
Tô Cẩn vừa nói xong, không chỉ Dương Bách Xuyên, ngay cả người đàn ông kia và những người còn lại cũng sửng sốt.
Dương Bách Xuyên không nghĩ đến Tô Cẩn sẽ nói anh là bạn trai của cô, có cần máu chó như vậy hay không?
Hơn nữa anh cũng nhìn ra được, những người này đến tìm Tô Cẩn, chứng minh thân phận của cô tuyệt đối không đơn giản.
Lúc này nghe thấy người đàn ông kia nói: “Tiểu thư…?”
“Được rồi, anh Tiểu Lục, anh ấy tên là Dương Bách Xuyên, là bạn trai của tôi, nếu anh dám tổn thương anh ấy, anh biết thủ đoạn của tôi. Đi thôi, suốt ngày đi theo, các anh không thấy phiền hả?” Tô Cẩn quát to với người đàn ông kia.
“Tiểu thư, cô tự tiện rời đi đã làm chúng tôi thất trách, lão gia rất tức giận, ra lệnh phải mang cô về nhà, xin tiểu thư không cần làm khó chúng tôi.” Tiểu Lục nói.
Tô Cẩn tức giận dậm chân, cuối cùng nói: “Muốn tôi trở về cũng được, nhưng các anh phải đảm bảo không được thương tổn Dương Bách Xuyên.” Cô rất hiểu anh Tiểu Lục, đối xử tốt với cô, nhưng lại rất độc ác với tất cả những người khác.
Tô Tiểu Lục gật đầu, liếc nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Tiểu thư, mời về.” Nói xong nghiêng người làm Tô Cẩn đi.
“Anh Xuyên, em sẽ tìm anh sau, em không đắc tội nổi với ông già trong nhà, tạm biệt.”
Tô Cẩn nói nhỏ với Dương Bách Xuyên, còn sợ Tô Tiểu Lục gây rắc rối cho Dương Bách Xuyên, nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Một màn kịch hài hước kết thích, Dương Bách Xuyên còn chưa kịp tuyên dương con đường tu chân cho Tô Cẩn, cô đã đi rồi.
“A, vậy gặp cô sau.” Nói xong, Dương Bách Xuyên cũng đi ra khỏi khách sạn, lúc này mặt trời đã lên cao từ lâu.
Còn phải trở về tìm Viên Kim Phượng nếu không cô sẽ lo lắng, nửa đêm trộm rời đi, còn chưa chào hỏi.
Nhưng vừa ra khỏi khách sạn, Dương Bách Xuyên Dương Bách Xuyên đã bị hai người đàn ông lực lượng ngăn lại, một tên trong đó nói với Dương Bách Xuyên: “Nhóc con, anh Lục mời cậu đi uống trà, mời đi theo chúng tôi.”
Dương Bách Xuyên vui vẻ, không cần hỏi cũng biết anh Lục chính là Tiểu Lục trong miệng Tô Cẩn, uống trà là giả, e rằng dạy dỗ anh là thật.
Nhưng Dương Bách Xuyên sẽ sợ sao?
Dù sao thời gian còn sớm, anh cũng đang suy nghĩ tìm hiểu gia thế của Tô Cẩn, hơn nữa bộ dáng chặn đường của hai người đàn ông này có cảm giác không đi phải dùng vũ lực, Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Được, dẫn đường đi.”
Anh cũng rất muốn uống thử một ngụm trà, thử xem người tên Tiểu Lục này sẽ làm gì?
Từ hơi thở quân nhân xuất ngũ của những người này có thể nhìn ra được, gia thế của Tô Cẩn không đơn giản.
Dương Bách Xuyên đi theo bọn họ vì anh cũng có ý muốn dạy bảo tên Tiểu Lục này, bởi vì hắn ta chĩa súng vào anh, đời này anh hận nhất điều này.
Đi theo hai người đàn ông lực lưỡng lên một chiếc xe hơi, Dương Bách Xuyên cũng không quan tâm bọn họ lái xe đưa mình đến nơi nào. Không sao cả, suy cho cùng bọn họ cũng chỉ là người thường mà thôi, ngay cả võ giả Tiên Thiên anh cũng không sợ.
Hơn nữa cảm giác rất thú vị, có một loại cảm giác muốn trêu đùa người khác.
Nửa tiếng sau, xe dừng trước cửa một quán tập thể hình, hai người đàn ông bảo Dương Bách Xuyên xuống xe, đi theo bọn họ vào trong.