Viên Kim Phượng bị hành động bất ngờ của Dương Bách Xuyên làm cho giật nảy mình, nhưng lập tức thấy được ánh mắt Dương Bách Xuyên sáng lên, cơ thể cô đỏ mặt run lên.
Chuyện nam nữ hoan ái, hình như cũng chỉ có ở trước mặt Dương Bách Xuyên, cô mới có dây thần kinh xúc động từ đáy lòng.
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều có một loại cảm xúc yêu thương thầm kín.
Một khắc nào đó, cả người Dương mỗ bay lên giường, trong chốc lát, quần áo đã bay đầy khắp phòng, cảnh xuân vô hạn.
Sau khi tắt đèn từng tiếng r3n rỉ vang lên...
......
Cũng không biết qua bao lâu, Dương Bách Xuyên mở hai mắt, nhìn thời gian cũng đã là sáng sớm rồi, thấy Viên Kim Phượng đang ngủ say, anh giúp cô đắp chăn xong, Dương Bách Xuyên mặc quần áo ra cửa.
Anh sẽ gặp bác sĩ riêng tên Thomas kia, theo lời Viên Kim Phượng, mỗi buổi sáng, Thomas sẽ đến một quán bar để vui chơi.
Sau khi ra ngoài, Dương Bách Xuyên mới gọi điện thoại cho Đàm Miêu: “Tìm thấy Thomas chưa?”
“Quả thật ngài Thomas đang ở quán bar X, tôi đã sai người để mắt tới ngài ấy rồi.” Tiếng của Đàm Miêu vang lên trong điện thoại.
“Được, anh bảo người tới đón tôi đi.”
“Ngài chờ một lát, người của tôi đang ở ngay phụ cận.”
Sau khi cúp điện thoại, Dương Bách Xuyên đứng đợi ở cửa. Chưa đầy ba phút sau một chiếc Mercedes-Benz dừng lại ngay bên cạnh Dương Bách Xuyên.
Người lái xe chính là Tiểu Vương đã đón anh vào ban ngày. Sau khi Dương Bách Xuyên lên xe, Tiểu Vương lái thẳng đến quán bar X.
Nửa tiếng sau Dương Bách Xuyên và Tiểu Vương tới quán bar. Sau khi vào trong Tiểu Vương đi thẳng đến bên cạnh một cậu thanh niên với kiểu tóc HKT, Dương Bách Xuyên không cần hỏi cũng biết cậu ta chính là nhân viên tình báo của Thần Long Đàm.
Sau khi ngồi xuống, cậu thanh niên thuận tay chỉ vào một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, nói với Dương Bách Xuyên: “Tiên sinh, người kia chính là Thomas.”
Dương Bách Xuyên nhìn sang thì thấy một người đàn ông trung niên đeo kính, cách ăn mặc trông như một phần tử trí thức. Lúc này Thomas đang ngồi ở quầy bar nói chuyện cười đùa với với một người phụ nữ, một tay ôm lấy eo của người phụ nữ đó.
Vừa nhìn cũng biết ông ta chính là một kẻ nhìn ngoài thì đứng đắn lịch sự nhưng bên trong lại cực kỳ đồi bại, còn là một gã tây lông dỏm nữa.
“Tiên sinh cần chúng tôi làm gì ạ?” Tiểu Vương hỏi.
Dương Bách Xuyên nhìn hai người, nói: “Không cần, đêm nay vất vả cho hai người rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại tôi có thể tự xử lý được. Trở về nói cho Đàm Miêu, tranh thủ điều tra tin tức về Nhậm Tra.”
“Vâng thưa tiên sinh, vậy chúng tôi đi trước.” Tiểu Vương và thanh niên tóc HKT lần lượt bước ra khỏi quán bar một cách dứt khoát.
Dương Bách Xuyên uống ly rượu để trên bàn, híp mắt nhìn chằm chằm Thomas, anh đang nghĩ xem mình nên dùng cách gì để tâm sự cuộc đời với Thomas đây.
Hiện tại trong quán bar có quá nhiều người nên anh không tiện ra tay, đang chờ đợi một cơ hội.
Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng có thể trực tiếp bắt lấy Thomas rồi rời đi, nhưng mà bớt một chuyện vẫn tốt hơn là đẻ ra thêm một chuyện, dù sao anh cũng có rất nhiều thời gian.
Ngược lại thì anh muốn xem thử cái gã tây lông dỏm này, có phải là một tên văn nhã bại hoại thực sự hay không.
Trong khi quan sát, Dương Bách Xuyên phát hiện gã tây lông dỏm ấy đúng là rất thú vị. Lúc cụng rượu với người phụ nữ ngồi bên cạnh, người phụ nữ đó uống một ly, ông ta lại uống tận hai ly.
Dương Bách Xuyên dùng linh thức dò xét qua đó, anh lập tức phát hiện ra hành động mờ ám. Thì ra trong cơ thể của Thomas có thành phần thuốc giải rượu, trách không được người khác chỉ uống một ly mà ông ta dám uống tận hai ly.
Một loại kịch bản uống rượu dựa vào mánh khoé để cưa gái điển hình trong quán bar.
Cách làm này đúng là rất trơ trẽn, nhưng cũng có những phụ nữ sẵn sàng cắn câu.