Sau đó, người tự xưng là cháu trai bắt đầu khởi kiện, sau khi mở phiên tòa đối phương có phần thắng, ngược lại khiến Viên Kim Phượng rơi xuống thế hạ phong, Nếu Viên Kim Phượng thua trận kiện này, cô ấy không chỉ mất đi tất cả mà còn đối mặt với tai ương lao ngục.
Dựa theo điều tra và phân tích của Ngô Nam, người tự xưng là cháu trai kia có chút năng lực, tuy gã ta cấu kết với tư pháp làm giả rất nhiều bằng chứng cứ nhưng thật sự là cháu ruột của doanh nhân Hồng Kông, chẳng qua đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu rồi. Sau khi doanh nhân Hồng Kông chết, gã ta chớp thời cơ nhảy ra, đẩy Viên Kim Phượng vào hoàn cảnh khó khăn.
Hiện tại công ty và tài sản đã bị tòa án niêm phong tạm thời, chỉ chờ kết quả cuối cùng được công bố là tất cả sẽ lắng xuống.
Tưởng tượng một người phụ nữ tha hương, mẹ góa con côi, còn bị người ta tính kế, chống đỡ bằng cách nào?
Dương Bách Xuyên sao có thể khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ người khác ức hiếp người phụ nữ của mình?
Vì vậy anh quyết định lập tức đi đảo Hồng Kông, trong nhà có Tửu Tiên lão đầu, sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Về phần bản thân, Dương Bách Xuyên chẳng quan tâm, lẽ nào anh ra cửa còn sợ có người đến gây chuyện à?
Hiện tại anh đã có tu vi Tiên Thiên tầng chín, xét về đấu tay đôi, anh đúng là chẳng ngán thằng nào.
Còn một tuần nữa là đến phiên tòa cuối cùng, Dương Bách Xuyên phải chạy tới đảo Hồng Kông trợ giúp Viên Kim Phượng.
Anh gửi cho Ngô Nam một tin nhắn nhờ ông ấy điều tra giúp tên cháu trai kia, Dương Bách Xuyên tin tưởng chắc chắn bên trong còn che giấu chuyện gì đó.
Anh cũng tin Ngô Nam sẽ trợ giúp mình, tuy Thần Long Đàm không mạnh ở võ cổ nhưng trên phương diện tình báo lại là số một, anh tin tưởng Ngô Nam sẽ hỗ trợ mình.
Sau đó, Dương Bách Xuyên lại dặn dò người nhà một phen, gọi điện cho Lưu Tích Kỳ nhờ đặt vé máy bay cho mình, từ sân bay quốc tế Cố Đô bay thẳng đến đảo Hồng Kông.
Lưu Tích Kỳ và em gái Dương San San đã quay về Cố Đô ba ngày trước, một người đến trường một người đến công ty, còn Triệu Nam, Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi thì tạm thời lưu lại công ty Vân Kỳ.
…
Sáu giờ tối, Dương Bách Xuyên đến đảo Hồng Kông.
Anh gọi điện thoại cho Viên Kim Phượng nhưng lại không liên lạc được.
Hiện tại anh chỉ có thể dựa theo thông tin Ngô Nam cung cấp, trực tiếp đi tìm Viên Kim Phượng.
Tuy nhiên, ngay sau khi anh rời khỏi sân bay, một thanh niên đi thẳng về phía anh.
Dương Bách Xuyên vừa nhìn đã biết thanh niên này là võ cổ giả, chẳng qua chỉ là Ám Kình tầng ba.
Đối phương đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên, sau đó cung kính hỏi: “Xin hỏi là ngài Dương, Dương Bách Xuyên ạ?”
“Đúng rồi, cậu là?” Dương Bách Xuyên nghi hoặc, anh không biết người này.
“Chào tiên sinh, tôi là người của cục thứ chín cục tình báo Thần Long Đàm, cục trưởng chúng tôi đang chờ tiên sinh ở bên kia.” Thanh niên hạ thấp giọng nói chuyện với Dương Bách Xuyên, chỉ về phía xe công vụ.
Dương Bách Xuyên vui vẻ, hóa ra là người của Ngô Nam.
Anh thầm cảm tạ đối phương trong lòng, đừng nhìn Ngô Nam lạnh lùng với anh qua điện thoại, ông ấy vẫn sẵn lòng trợ giúp, Dương Bách Xuyên ghi tạc điểm này trong lòng.
Đi theo thanh niên lên xe công vụ, sau khi lên xe Dương Bách Xuyên nhìn thấy bên trong có một người đàn ông trung niên da ngăm đen, nhìn xuống còn hơi lộ bụng nhỏ nhưng tu vi lại là Ám Kình tầng tám, trên mặt đeo kính mắt viền vàng, dáng vẻ nhân sĩ thành công, trong lòng nghĩ hẳn là cục trưởng trong miệng thanh niên.
Quả nhiên, sau khi Dương Bách Xuyên lên xe, người đàn ông trung niên cúi chào anh: “Chào tiên sinh, tôi là người phụ trách cục thứ chín cục tình báo Thần Long Đàm đóng quân ở đảo Hồng Kông, Đàm Miêu, nghe lệnh của cấp trên hỗ trợ tất cả hành động của tiên sinh ở đảo Hồng Kông.”