Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1094




Tin nhắn từ điện thoại di động của Lưu Tích Kỳ gửi đến, nhưng nội dung khiến Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt.   

Nó viết: Nếu không muốn người anh em Lưu Tích Kỳ của mày chết, đến phía đông núi Phù Điêu, mang theo mười khối đan Bồi Nguyên, cùng với phương pháp chế tạo gia truyền.   

Ký tên: Người Thần Tông – Đinh Thiền.   

Dương Bách Xuyên hai tay nắm chặt đến nỗi gân xanh nổi lên, trong lòng đầy hận ý.  

Anh đã từng chém giết Đinh Dương ở Thần Tông ở lần đến thôn lần trước cùng với vài tên đệ tử Thần Tông, chỉ nghĩ rằng Thần Tông sẽ không từ bỏ ý đồ của mình, không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.  

Lần trước là Thần Tông và  m Nguyệt Môn đồng thời cùng xuất hiện, cũng không biết lần này có như thế nữa hay không?  

Cố nén giận, Dương Bách Xuyên sợ bà nội cùng mọi người lo lắng, trên mặt không thể hiện gì rõ ràng.  

“Bách Xuyên, không có chuyện gì chứ?” Bà nội nhìn thấy Dương Bách Xuyên nhìn chằm chặp điện thoại một lúc lâu mà không ngẩng đầu, nên đánh tiếng hỏi.

“Bà ngoại, cháu có họp lớp, mấy đứa bạn đang chờ trên huyện thành rồi, cháu phải đi một chuyến.” Dương Bách Xuyên cười trả lời.  

“A, vậy được, cháu đừng uống rượu, đi sớm về sớm.”  

Dương Bách Xuyên dạ vâng, chào hỏi mọi người xong thì liếc mắt ra hiệu cho Lục Tuyết Hi, tỏ ý ra ngoài nói.  

Đến sân nhỏ, Triệu Nam cũng đi ra theo, lo lắng hỏi Dương Bách Xuyên: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Cô ấy vừa phát hiện mu bàn tay anh nổi gân xanh, rõ ràng trong lòng anh đang không bình tĩnh.  

Dương Bách Xuyên không giấu giếm Triệu Nam: “Lưu Tích Kỳ gặp chuyện, anh và Lục Tuyết Hi ra ngoài một chuyến, em giúp anh chăm sóc bà ngoại, nhớ đừng nói cho San San biết.”  

“Vâng, anh nhớ cẩn thận.” Triệu Nam vô cùng lo lắng, chẳng qua cô ấy biết bản thân không giúp được gì cho Dương Bách Xuyên, trong lòng cũng âm thầm thề nhất định phải cố gắng tu luyện, lần sau xảy ra loại chuyện này thì người ra ngoài cùng Dương Bách Xuyên sẽ là cô ấy chứ không phải Lục Tuyết Hi.  

Đây đã là lần thứ hai Triệu Nam thấy có cảm giác nguy cơ, loại nguy cơ này đến từ việc tu luyện, đương nhiên trong lòng cô ấy cũng rõ Lục Tuyết Hi là người phụ nữ có tu vi mạnh nhất Vân Môn, xếp sau cô ta chính là Độc Cô Vô Tình. Hiện tại trong lòng Triệu Nam vẫn xem Độc Cô Vô Tình là một mục tiêu so sánh, bởi vì trước mắt Lục Tuyết Hi t còn chưa phải là người phụ nữ của Dương Bách Xuyên nhưng Độc Cô Vô Tình lại phải.  

“Có lẽ hôm nay người đó ở đây cũng sẽ đi theo nhỉ?” Triệu Nam dõi theo bóng dáng Dương Bách Xuyên và Lục Tuyết Hi lái xe rời đi, lẩm bẩm, người đó trong miệng cô ấy chính là Độc Cô vô tình.  

Sau khi hít sâu một hơi, ánh mắt Triệu Nam tràn ngập kiên định, dường như đã lấy lại sự sắc bén của nữ tổng tài bá đạo, xoay người trở lại phòng khách.  

...  

Dương Bách Xuyên lái xe ra khỏi thôn rồi gọi điện thoại cho Lưu Tích Kỳ đã tắt máy, sau đó anh gọi cho Lưu Chấn Quốc, nói dối rằng anh và Lưu Tích Kỳ đi họp lớn trên huyện thành, ngày mai mới về, bảo bọn họ không cần chờ.  

Đầu tiên phải không để người nhà lo lắng mới được.  

Cúp điện thoại, sắc mặt Dương Bách Xuyên u ám đáng sợ, nghĩ ngợi một hồi lại gọi cho Ngô Nam, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mới là cách đối phó tốt nhất.  

Anh không rõ người nhắn tin tự xưng là Đinh Thiên đến từ Thần Tông là ai, tu vi gì? Cho nên anh chuẩn bị hỏi Ngô Nam một chút, hệ thống tình báo của Thần Long Đàm có bộ phận chuyên môn nhìn chằm chằm nước ngoài, hy vọng có thể hiểu rõ.  

Điện thoại vang lên vài tiếng rồi mới truyền đến thanh âm trầm thấp của Ngô Nam, ông ấy vẫn có ý kiến với Dương Bách Xuyên, cho rằng đàm chủ nhà mình vì anh mất tích nên không có sắc mặt tốt với anh, có điều điện thoại thì vẫn nhận. Bởi vì trước khi rời đi, đàm chủ đã dặn dò ông ấy, nếu Dương Bách Xuyên có chuyện gì thì phải cố gắng giúp đỡ anh.  

“Có chuyện gì không?” Ngô Nam lạnh lùng hỏi.  

Dương Bách Xuyên cười khổ, anh biết Ngô Nam vì chuyện của Hạ Lộ mà oán hận anh nhưng anh không cách nào để phản bác, quả thật Hạ Lộ bởi vì anh mới bị thương rồi thông qua truyền tống trận rời khỏi trái đất, cũng không biết có phải cô đã đến Sơn Hải Giới hay không.  

Dương Bách Xuyên không để ý giọng điệu đông cứng của Ngô Nam, không để ý, mở miệng hỏi thẳng: “Ngô Nam, giúp tôi điều tra gần đây Thần Tông và  m Nguyệt Môn có phái người vào Hoa Hạ không, ông có biết Thần Tông có ai tên là Đinh Thiền không?”  

“Không.” Ngô Nam gần như trả lời cơ giới.  

Tuy nhiên, ngay sau đó ông ta như chợt nhận ra cái gì hỏi lại: “Phía sau cậu hỏi cái gì?”  

“Thần Tông có người nào tên là Đinh Thiền hay không?” Dương Bách Xuyên nói.  

“Có, hơn nữa còn không phải người bình thường, nếu như cậu gặp phải Đinh Thiền, tôi khuyên cậu có thể chạy bao xa thì chạy. Hắn ta là yêu nghiệt Thần Tông, một trong Thập Đại Yêu Nghiệt được võ giả Tiên Thiên Hoa Hạ công nhận, xếp thứ chín trên bảng.” Giọng điệu Ngô Nam vô cùng nghiêm túc.  

Dương Bách Xuyên nghe vậy rất sửng sốt: “Thập Đại Yêu Nghiệt?” Đây đúng là lần đầu tiên anh nghe tới cụm từ này.