Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1066




Trong hiểu biết của Dương Bách Xuyên, trên trái đất có linh dược hơn một ngàn năm đã là hàng quý, thậm chí trên ba ngàn năm hiếm như lông phượng sừng lân.  

Thế mà bây giờ Minh Tuyệt lại lấy ra Hà Thủ Ô ba ngàn năm, những võ cổ giả đến từ tông môn cổ xưa này khiến Dương Bách Xuyên phải nhìn bằng một cặp mắt khác.  

Linh dược ba ngàn năm năm có thể luyện chế ra đan cấp ba rồi, nghĩ tới liền kích động.  

Minh Tuyệt thấy Dương Bách Xuyên không lên tiếng, còn tưởng rằng anh không hài lòng nên vội vàng bổ sung: “Sư tổ tôi biết dùng một gốc Hà Thủ Ô đổi đan dược của người thật sự quá tham lam, để tôi về nhà lấy một gốc linh chi ngàn năm tặng sư tổ, mong sư tổ đổi viên đan dược này cho tôi. Xin người hãy khoan dung, tôi đã kẹt lại cảnh giới này hơn năm năm rồi!”  

Vẻ mặt Minh Tuyệt vô cùng đáng thương, sợ Dương Bách Xuyên nói một chữ không.  

Đúng là ông ta đang rất muốn đột phá, mắt thấy Thiên Tuyệt sắp lên Thiên Thiên tầng bảy, tu vi Trần Phong Tử cũng tới Thiên Thiên tầng sáu trung kỳ như mình, hơn nữa nhìn qua tốc độ tu luyện của đối phương cũng nhanh hơn ông ta, trong lòng Minh Tuyệt lập tức không chịu nổi, vô cùng buồn bực khó chịu.  

Dương Bách Xuyên lấy ra đan Tụ Khi không khác gì ánh sáng xua đi bóng tối vô tận trong lòng Minh Tuyệt, ông ta làm đệ tử Võ Đang đã từng nhìn thấy các tiền bối luyện chế ra đan dược, tuy nhiên so với đan dược của Dương Bách Xuyên hoàn toàn không thể sánh bằng, đan dược trong tay anh mới là đan dược thật sự.  

Minh Tuyệt có cảm giác nếu ông ta dùng một viên, chắc chắn có thể đột phá, kém nhất cũng có thể đạt tới Thiên Thiên tầng sáu đỉnh phong, vì vậy ông ta vô cùng mê mẩn viên đan trong tay Dương Bách Xuyên, không nhịn được muốn cướp lấy.  

Tuy rằng Hà Thủ Ô trong tay ông ta có niên đại ba ngàn năm nhưng cùng lắm ông ta chỉ có thể ăn trực tiếp hoặc đem đi ngâm rượu, cách thức xử lý thô sơ này đã làm giảm hiệu quả của linh dược rất nhiều.  

Trong khi đó, đan dược chính là những gì tinh túy nhất của linh dược được tinh luyện ra, hơn nữa bên trong còn có mấy chục loại dung hợp lẫn nhau, dược hiệu sinh ra cũng không phải tính bằng một cộng một bằng hai.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy ánh mắt lập lòe của Minh Tuyệt thì sửng sốt, anh chỉ muốn cười phá lên, không nghĩ tới bản thân chỉ hơi do dự, đối phương lại bỏ thêm một gốc linh chi ngàn năm.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên chỉ gọi Minh Tuyệt một tiếng “Đại gia, chúng ta làm bạn được không!”, đến linh chi ngàn nàm cũng lấy ra được. Hồi trước ở đạo tràng Vu Cổ, anh và Đinh Dương, Địa Tâm lõa tổ cộng thêm yêu thú vì tranh đoạt một gốc linh chi ngàn năm mà suýt nữa đã mất mạng.  

Hiện giờ Minh Tuyệt lại nhẹ nhàng thốt lên một câu, đầu tiên là Hà Thủ Ô ba ngàn năm, giờ là linh chi ngàn năm đều trở thành quà tặng.  

Người so với người càng làm người khác tức chết.  

Dương Bách Xuyên cảm giác trước mặt những người này, anh chính là một tên ăn mày.  

Chẳng qua nghĩ lại cũng đúng, lúc ở đạo tràng Vu Hàm, hầu như mấy người cướp đoạt linh chi ngàn năm đều là Thiên Thiên tầng một, cao nhất cũng chỉ là tầng hai.  

Điểm này cũng giống như đạo lý kiếm tiền ở thế giới trần tục, năng lực càng mạnh thì tiền kiếm được càng nhiều, áp dụng trên người võ cổ giả, thực lực càng mạnh, thu hoạch càng lớn.  

Thiên Tuyệt và Minh Tuyệt đều có tu vi Thiên Thiên tầng bảy, trên tay bọn họ có linh dược ba ngàn năm cũng không kỳ lạ.  

Nhìn vẻ mặt trông chờ của Minh Tuyệt, Dương Bách Xuyên ra vẻ rụt rè, khẽ ho khan nói: “Minh Tuyệt, tuy rằng lúc tôi mới tới Võ Đang, ông và Bách Sơn có ý muốn đào hố tôi nhưng con người tôi không có ưu điểm gì ngoại trừ lòng bao dung, tôi sẽ không tính toán với ông, nể mặt ông kiên trì một lòng trên con đường luyện đan, tôi liền nhịn đau đổi với ông.  

Nếu là người bình thường thì tôi sẽ không đổi đâu, dù sao tôi cũng không có bao nhiêu đan Tụ Khí, đây là đan dược chân chính đấy, ông nhìn đi, không có một chút tạp chất nào, bên trong chứa đầy linh khí tinh khiết, hơn nữa sau khi dùng còn có tác dụng cải thiện cơ thể trên nhiều phương diện, đúng là hàng tốt  

Như vậy đi, ông gọi tôi một tiếng sư tổ xem như là hậu bối của tôi, tôi cho ông thêm một viên đan Tụ Khí làm quà gặp mặt, cầm đi.”