Nguyên do là bởi vì, Trần Phong Tử là người cùng thế hệ đối với Thiên Tuyệt lão đại và Minh Nguyệt lão đại, tuy rằng không phải là huynh đệ cùng một sư phụ, nhưng mà sư phụ của sư phụ bọn họ là một người.
Thứ hai, sư phụ của Trần Phong Tử là một người rất mạnh mẽ, cũng là người bảo hộ cấm địa Võ Đang, là người duy nhất có thể liên hệ được với thế giới bên ngoài.
Sau khi đi vào cấm địa Võ Đang, không ai có thể truyền tin ra, chỉ có người bảo hộ cấm địa mới có thể liên hệ được với bên ngoài, nói cách khác người bảo hộ cấm địa không có chân chính tiến vào bên trong cấm địa, mà bảo hộ phía bên ngoài của vào cấm địa,
Cho nên mọi người không ai dám trêu chọc cũng như phải nhẫn nhịn Trần Phong Tử, bởi vì phía sau của người ta mạnh.
Cơ bản là đều ở phía sau nói ra nói vào hai thầy trò Trần Phong Tử và Viên Tiểu Lôi mà thôi.
Mọi người đều cam chịu tính khí thất thường của Trần Phong Tử, ai cũng thấu hiểu, dần dà lâu ngày khiến cho anh ta trở thành bộ dáng lưu manh, mọi người không ai dám đứng ra chịu mũi sào trêu chọc anh ta.
Tuy vậy, hôm nay người gặp anh ta lại là Dương Bách Xuyên, Bách Sơn cũng không muốn Trần Phong Tử và Dương Bách Xuyên có chuyện gì, sau đó bị Dương Bách Xuyên đập chết.
Vậy nên hắn ta vội vàng nói với Dương Bách Xuyên: “Phong Tử sư thúc, sư tổ có lòng tốt, ngài không nên nói như vậy.”
“Đi ngay, cậu cũng không phải thứ gì tốt, sư phụ của cậu, Minh Tuyệt lão đại cũng là kẻ nhỏ nhen, dạy dỗ cậu cũng không phải loại tốt lành gì cho cam.”
Trần Phong Tử không nhận người quen, vậy nên mở miệng ra là mắng Bách Sơn.
Bách Sơn tức giận đến mức râu cũng vểnh lên, nếu không phải bối phận của Trần Phong Tử và sư phụ của hắn ta ngang nhau, thiếu điều hắn ta muốn đập chết lão già này.
Dương Bách Xuyên thiếu chút nữa là cười phì ra tiếng, thật ra anh cũng không tức giận, mà thật ra anh đã nhận ra rằng, thật ra Trần Phong Tử đã mất đi sơ tâm mà mình đã bỏ ra để tu luyện, vậy nên mới có hành động như vậy.
“Giờ là lúc khai thông tư tưởng cho ông lão Trần Phong tử này nào.” Trong lòng Dương Bách Xuyên thầm cổ vũ.
Thấy Bách Sơn và Trần Phong Tử sắp sửa đánh nhau, Dương Bách Xuyên giả vờ ho khụ khụ hai tiếng, rồi anh nhìn Trần Phong Tử nói: “Trần Phong Tử nghe cho kĩ đây, anh không thể đột phá bởi vì trong cơ thể anh bảy nhánh kinh mạch đã tắc rồi, nếu đả thông được bảy nhánh kinh mạch này, đều có thể đột phá Tiên Thiên, từ đó một bước lên mây.”
“Nói nhăng nói cuội, kinh mạch trong cơ thể tôi, tôi tự hiểu rõ, làm sao mà cậu nói tắc là tắc được?” Trần Phong Tử trừng mắt nói.
Dương Bách Xuyên lắc đầu cười nói: “Tôi biết anh sẽ nói như vậy, thứ mà tôi đang đề cập đến chính là bảy mạch ẩn, thân thể con người là cả một kho tàng lớn, anh có tự tin cho rằng bản thân mình sẽ hiểu hết mọi thứ chứ? Dạo gần đây có phải từ giờ Tý vào buổi tối, anh thường xuyên cảm thấy bụng, lưng, đầu đều trướng đau, mặc dù không làm gì những vẫn thấy rất khó chịu?”
Vừa nói xong, Trần Phong Tử sắc mặt thay đổi, trở nên nghiêm trọng hơn, những gì Dương Bách Xuyên nói đều đúng hết, từ khi tu vi của anh ta trì trệ không tiến thêm, chính sách cứ cách bảy ngày, vào giờ Tý buổi tối sẽ trướng đau, làm anh ta khó chịu không thôi.
Nhìn thấy sắc mặt của Trần Phong Tử thay đổi, Dương Bách Xuyên biết rằng bản thân anh đã nói đúng rồi, ý cười trên mặt anh càng sâu, anh không phải là nói hươu nói vượn.
Sư phụ truyền dạy lại cho anh điển tịch y thuật, dùng linh thức ở hai mắt xem qua bệnh cho Trần Phong Tử có thể nhìn ra tình huống của anh ta, biết trong cơ thể anh ta bảy kinh mạch ẩn đều đang bị tắc, nếu không phải người am hiểu y thuật, thì không thể dễ dàng nhận biết được, trùng hợp là lúc này Dương Bách Xuyên vẫn có thể nhìn ra được bảy kinh mạch ẩn giấu đang được che chắn cẩn thận kia.
Rất nhiều người ở đời không thể khai thông được những mạch ẩn trong cơ thể, Dương Bách Xuyên nghĩ rằng với trường hợp của Trần Phong Tử mà chứa đựng chân khí chưa nổ tan xác mà chết, là do anh ta đánh bậy đánh bạ trong lúc tu luyện đã mở ra được bảy ẩn mạch này, nhưng lại do chính anh ta không biết được chuyện này, cho nên không thể đả thông được chúng nó, đây là nguyên nhân chính khiến cho tu vi của anh ta trì trệ không chịu tiến lên.