Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1047




Lúc này, Bách Sơn ở bên cạnh ba chân bốn cẳng chạy mất, ông vừa chạy vừa nói: “Trần Phong Tử ở đỉnh Lạc Nhật, tôi đi tìm anh ta tới đây.”  

Dương Bách Xuyên hơi ngạc nhiên, nhưng anh lập tức lắc đầu cười khổ nói: “Cuối cùng cũng làm đúng một lần.”  

Sau khi Bách Sơn rời đi, Dương Bách Xuyên tiếp tục nói chuyện phiếm với Viên Tiểu Lôi: “Tiểu Lôi, vừa rồi bọn họ đánh cậu gãy cả mũi, vì sao cậu không khóc, đi tìm sư phụ tới đây trừng trị bọn họ? Lẽ nào cậu không đau sao?”  

Dương Bách Xuyên hỏi một vấn đề theo quan điểm của một đứa trẻ.  

Nhưng câu trả lời của Viên Tiểu Lôi lại khiến anh không thể xem cậu như một đứa trẻ được nữa.  

“Khóc thì có tác dụng gì, nên đánh thì tiếp tục đánh, bọn họ sẽ không dừng tay, nếu như con khóc hoặc là tìm sư phụ mách tội, lần sau bọn chúng sẽ đánh con càng nặng hơn, con và sư phụ đều không được xem trọng ở Võ Đang, cho dù tìm sư phụ tới thì cũng vô dụng.  

Mấy đứa trẻ đánh con vừa rồi, sư phụ của bọn chúng đều là Tiên Thiên võ cổ giả, còn sư phụ con là ám kình, cũng là trò cười của cả cái Võ Đang này, sư phụ con và Thiên Tuyệt, Minh Tuyệt sư bá là người cùng thế hệ, nhưng tu vi lại khác nhau một trời một vực, Minh Tuyệt sư bá được xưng là đệ nhị cao thủ của Võ Đang, Thiên Tuyệt sư bá còn là đệ nhất cao thủ, sư phụ con bây giờ mới là đỉnh tầng chín ám kình, ông ấy thường xuyên bị đồng môn chế giễu là…Haiz, dù sao thì cũng không phải lời gì tốt đẹp cả.  

Con có bệnh Tiên Thiên không thể luyện võ, càng bị gọi là đồ bỏ đi của Võ Đang, trong thế giới võ cổ giả, không có thực lực, không có võ công thì bị người ta đánh cũng là chuyện bình thường, con hiểu mà.”  

Sau khi Viên Tiểu Lôi nói xong, Dương Bách Xuyên càng khiếp sợ hơn, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy đây là một đứa trẻ chín tuổi, Dương Bách Xuyên còn cho rằng cậu ta là một lão quái vật.  

Đặc biệt nhìn thấu rõ mọi thứ, trực tiếp đi thẳng vào bản chất.  

Đây là lão quái vật hay là đứa trẻ vậy?

“Tiểu Lôi, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?” Mặc dù vừa rồi Bách Sơn đã nói Viên Tiểu Lôi chín tuổi, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn không nhịn được mà hỏi lại.  

Đâu còn cách nào khác, đứa trẻ này nói chuyện đừng nói là không giống chín tuổi, cho dù là mười chín tuổi thì cũng chưa chắc có thể nói ra được những lời giống như vậy.  

“Thưa thái sư tổ, con chín tuổi rưỡi.” Viên Tiểu Lôi bình tĩnh trả lời.  

Lần này, Dương Bách Xuyên mới thật sự là thay đổi cách nhìn, đột nhiên anh nhớ ra thần thoại tu chân có một đoạn ghi chép về một Trích Tiên đã đầu thai trong thân xác khác, tu luyện lại từ đầu.  

“Lẽ nào tên nhóc này là Trích Tiên đầu thai sao?”  Dương Bách Xuyên thầm nghĩ.  

Ngay sau đó, tận đáy lòng anh đang kêu gào hỏi sư phụ Vân Thiên Tà: “Sư phụ, người xem đứa nhỏ này có phải Trích Tiên đầu thai không?”  

“Không phải.” Vân Thiên Tà trả lời dứt khoát.  

“Không phải Trích Tiên chuyển thế, vậy sao cậu ta mới chín tuổi đã có tư duy rõ ràng thấu đáo như vậy được? Hơn nữa sức mạnh tinh thần của cậu ta cũng cao gấp ba lần so với đứa trẻ bình thường, chuyện này nên giải thích thế nào?” Dương Bách Xuyên hỏi sư phụ mình.  

“Có gì đâu mà khó hiểu?” Thế giới rộng lớn vượt xa sức tưởng tượng của con, ở Tu Chân Giới, một đứa trẻ tám chín tuổi luyện được kim đan có cả khối người, đứa trẻ trước mặt con, nếu đặt ở trong thế giới của con mà nói thì quả thật là có chút đặc biệt, nhưng nếu ở Tu Chân Giới có lẽ tương lai phía trước sẽ không tệ.  

Còn về Trích Tiên chuyển kiếp, ba, sáu, chín tuổi là có thể nhớ lại kiếp trước rồi, nếu như là Trích Tiên thì sao cậu bé vẫn còn bị bệnh tật dây dưa? Cơ thể yếu ớt như vậy?  

Có điều sức mạnh tinh thần của đứa trẻ này rất mạnh, có thể gọi là thiên tài, cái gì, ngươi muốn đào góc tường nhà người ta?” Sư phụ Vân Thiên Tà trực tiếp hỏi.  

“Dương Bách Xuyên bị sư phụ mình nhìn thấu tâm tư, anh xấu hổ ho khan vài tiếng, nhưng ngẫm lại góc tường này cũng không thể đào, bởi vì anh đã nghĩ phải trả ơn truyền thừa của Tư Không Nguyên, Viên Tiểu Lôi ở lại Võ Đang chính là kết quả tốt nhất.  

“Lão già chết tiệt, con là người như vậy sao?” Người nào đó ngoài miệng thì phản bác.