Anh chỉ nghe thấy tiếng hô như sấm, mọi người đồng thanh trả lời: "Chúng tôi xin nghe theo lời dạy của sư tổ, không dám đấu đá lẫn nhau, sau này đồng tâm hiệp lực phát triển Võ Đang!"
Dương Bách Xuyên thoáng sửng sốt, sau đó mỉm cười hài lòng: "Tốt lắm! Lần này tôi đến Võ Đang bởi vì Bách Sơn mời tôi đến giải quyết nội đấu của Võ Đang các người. Đương nhiên trước khi tới đây tôi không nghĩ nhiều. Sau khi đến đây mới biết mình bị Bách Sơn và Minh Tuyệt lừa, thiếu chút nữa thì Võ Đang các người trở thành hố lửa của tôi."
Nói đến đây, Dương Bách Xuyên nhìn Minh Tuyệt: "Minh Tuyệt có biết tại sao ông và Thiên Tuyệt là sư huynh đệ, hơn nữa ông còn là sư huynh, nhưng tu vi lại không cao bằng Thiên Tuyệt không?"
Minh Tuyệt bị Dương Bách Xuyên điểm danh, sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ, vội vàng đáp lời: "Xin sư tổ chỉ dạy."
"Chỉ dạy cái rắm, chẳng qua là ông mưu mô, giỏi tính kế, kết quả là tâm tư Võ Đạo có vướng mắc. Nếu như sau này ông không sửa đổi thì sớm muộn gì cũng có ngày tâm ma quấy nhiễu dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Tôi chỉ nói thế thôi, sửa hay không tùy ông." Quả thật Dương Bách Xuyên tức giận vì Minh Tuyệt không ra tay giúp đỡ lúc mình đánh nhau với Thiên Tuyệt. Anh bèn nhân cơ hội này xả giận, nhắc nhở lão già này.
Minh Tuyệt chỉ ước gì tìm được cái lỗ mà chui vào, nhưng cũng không ngừng nhận lỗi với Dương Bách Xuyên, thề rằng sau này nhất định sẽ sửa đổi.
Người cần nhận lỗi đã nhận lỗi, việc cần hòa giải đã hòa giải, sức mệnh của Dương Bách Xuyên đã kết thúc. Anh nói: "Được rồi, tôi đã xong việc, đến lúc phải đi rồi. Tôi hi vọng sau này Võ Đang và đệ tử Vân Môn giữ mối quan hệ tốt, giúp đỡ lẫn nhau. Hoan nghênh mọi người đến thăm Vân Môn."
Dương Bách Xuyên nói xong định rời đi. Dù sao cũng không còn chuyện gì nữa, lại đang độ cuối năm, anh còn phải về quê ăn Tết với bà nội, không muốn nán lại Võ Đang. Mấy chuyện hục hặc đấu đá quá là mệt mỏi.
Nhưng lúc này Thiên Tuyệt đột nhiên hô to: "Sư tổ dừng bước!"
Dương Bách Xuyên dừng lại hỏi: "Lại sao nữa?"
Thiên Tuyệt bỗng quỳ xuống, nói to: "Sư tổ, ngài là đệ tử truyền thừa của sư gia, là sự đệ của chưởng giáo lập phái Võ Đang. Hiện nay Võ Đang như rắn mất đầu, Thiên Tuyệt và các đệ tử Võ Đang cầu xin sư tổ thống lĩnh Võ Đang, làm chưởng giáo chân nhân của Võ Đang."
Trong lòng Thiên Tuyệt, Dương Bách Xuyên là nhân vật ngang tầm yêu nghiệt của Côn Luân. Nếu Dương Bách Xuyên làm chưởng giáo chân nhân của Võ Đang thì Võ Đang có thể trở thành thế lực đứng đầu các tông môn lớn. Đối với Võ Đang mà nói, đây là chuyện có tiềm lực vô hạn. Vì vậy ông ta cầu xin Dương Bách Xuyên làm chưởng giáo Võ Đang.
"Cầu xin sư tổ thống lĩnh Võ Đang." Tất cả mọi người cũng quỳ theo.
Dương Bách Xuyên ngu người luôn.
Chuyện gì thế này?
Bảo tôi làm chưởng giáo Võ Đang các người á?
Đùa gì thế?
Nếu là người khác được người ta cầu xin làm chưởng giáo Võ Đang, thì người đó nhất định sẽ đồng ý. Đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, chưởng giáo của tông môn lâu đời Võ Đang, chủ một phái thống lĩnh Tiên Thiên, có thể nói là nhân vật quyền thế ngập trời.
Chỉ tiếc là Dương Bách Xuyên không phải kẻ ham quyền lực. Anh là người tu chân, biết rõ mình nên làm gì.
Mỗi chặng đường tu chân đều là anh không ngừng trưởng thành từ trong áp lực, không ngừng tiến bộ, liên tục bị kẻ thù chèn ép phải tiến lên phía trước. Trong đầu anh có rất nhiều truyền thừa, dạo trước anh mới đọc hết nhưng vẫn chưa có thời gian học tập. Vô số pháp thuật tu chân trong tay sư phụ Vân Thiên Tà đang chờ anh tu luyện. Anh làm gì có thời gian làm chưởng giáo?
Mỗi một Vân Môn đã đủ khiến anh nhọc lòng rồi, còn làm chưởng giáo Võ Đang nữa á?
Anh thành lập Vân Môn cũng chỉ vì bảo vệ người thân bạn bè và đối phó với các thế lực thù địch, không thì anh cũng chẳng muốn nhọc lòng.
Bây giờ hai người dẫn đầu Võ Đang là Thiên Tuyệt và Minh Tuyệt lại bảo anh làm chưởng giáo Võ Đang, anh không làm đâu.
Dương Bách Xuyên cười ha hả nhìn người Võ Đang: "Mơ đi, tôi không rảnh hơi quản lý cả đống chuyện lộn xộn của Võ Đang các người đâu."