*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Tuyệt không trở mặt, Dương Bách Xuyên thản nhiên nhận lễ dập đầu của ông ta. Trên con đường tu chân, ơn chỉ dẫn lớn ngang trời, nếu anh không nhận lễ thì sẽ khiến Thiên Tuyệt nhớ mãi, trở thành nút thắt trong lòng ông ta.
Sau đó, Dương Bách Xuyên lên tiếng: "Đứng dậy đi, ông có thể giác ngộ là vì nền móng vững chắc, cũng là vận may của ông. Tôi chỉ là yếu tố ngẫu nhiên thôi."
Nên khiêm tốn thì vẫn phải khiêm tốn, đây là đạo lý làm người, nếu kiêu ngạo quá ắt sẽ xảy ra vấn đề.
Thiên Tuyệt đứng dậy nói: "Cảm ơn sư tổ."
Ông ta không nói gì nữa. Cảm ơn quá nhiều thành ra giả dối, có những ân tình cần ghi tạc trong lòng chứ không phải treo ngoài miệng.
Dương Bách Xuyên nhìn cánh tay cụt của Thiên Tuyệt, ít nhiều gì cũng hơi áy náy, nhưng anh không thẹn với lương tâm.
Anh chặt đứt cánh tay của Thiên Tuyệt bởi vì lúc trước ông ta quá ngông cuồng, anh bất đắc dĩ phải làm vậy.
Mà bây giờ, sau khi Thiên Tuyệt giác ngộ đã có sự thay đổi. Sự thay đổi này xuất phát từ tâm cảnh, cũng là thật lòng hối hận, hiểu rõ Võ đạo của mình, kính trọng Dương Bách Xuyên, làm cho tên họ Dương nào đó hơi áy náy.
Anh bèn nói: "Tôi có cách khôi phục cánh tay cụt cho ông. Ông nhặt cánh tay lên đi, vào điện Tổ Sư tôi khôi phục lại như cũ cho ông."
Nói xong anh bước vào điện Tổ Sư. Thiên Tuyệt ở phía sau nghe vậy thì toàn thân chấn động.
Khôi phục lại cánh tay cụt?
Mấy chữ đơn giản tùy ý thốt ra từ miệng Dương Bách Xuyên, nhưng lọt vào tai Thiên Tuyệt lại chẳng khác gì hòn đá rơi xuống hồ nước sâu, dâng sóng cao vạn trượng.
Khôi phục tương đương với phục hồi, tức là tái sinh cánh tay cụt.
Nếu là bác sĩ ở bệnh viện chữa trị bằng phương pháp khoa học kỹ thuật nói như vậy, Thiên Tuyệt sẽ không ngạc nhiên, bởi vì khoa học kỹ thuật tiên tiến trong y học có thể nối lại cánh tay.
Nhưng Võ Đang nơi thâm sơn cùng cốc không phải bệnh viện, Dương Bách Xuyên cũng không phải là bác sĩ hiện đại hóa. Thiên Tuyệt không hề nghi ngờ lời nói của Dương Bách Xuyên, đối phương không cần thiết phải khoác lác với ông ta.
Vậy thì chỉ chứng tỏ một điều vị sư tổ trẻ này có bản lĩnh kỳ diệu.
Ngẫm lại cũng đúng, Dương Bách Xuyên là Tiên Thiên tầng một mà có thể trấn áp võ cổ giả Tiên Thiên tầng sáu đỉnh phong như mình, trong người còn có thần khí, bay nhanh và vững hơn mình. Không ai biết cậu ta còn có bản lĩnh gì, khôi phục cánh tay cụt cho mình không phải chuyện bất khả thi.
Vả lại Dương Bách Xuyên nói là khôi phục chứ không phải nối cánh tay cụt, đây hoàn toàn là hai khái niệm.
Thiên Tuyệt ngày càng cảm thấy vị sư tổ này thần bí khó lường.
Ông ta đi đến nhặt cánh tay cụt của mình lên rồi đi vào điện Tổ Sư, trong mắt xuất hiện vẻ kiên định.
Dương Bách Xuyên xoay người lại, nhìn thấy Thiên Tuyệt cầm cánh tay cụt đi đến. Anh thầm nghĩ trong lòng: "Thiên Tuyệt ơi Thiên Tuyệt à, hôm nay anh đây cho ông chiếm lợi một lần, tặng ông một giọt nước Sinh Mệnh, không chỉ khôi phục cánh tay cụt của ông mà còn mang đến cho ông một cơ may khác."
Nghĩ xong, anh nói với Thiên Tuyệt: "Cởi áo ra." Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị bỏ ra một giọt nước Sinh Mệnh.
Nào ngờ Thiên Tuyệt lại nói một tràng dài khiến anh nhìn bằng cặp mắt khác.
"Cảm ơn sư tổ. Hôm nay Thiên Tuyệt cụt tay cũng là tạo hóa, trên hết là lời nhắc nhở của sư tổ, coi như chặt đứt dục niệm và chấp niệm của Thiên Tuyệt. Từ nay về sau Thiên Tuyệt có cánh tay cụt này nhắc nhở, mong rằng có thể đốc thúc bản thân trên con đường Võ đạo, đi tới Tiên Thiên. Thật ra cụt một cánh tay cũng không sao hết, tôi tin rằng nhờ chuyện cụt tay này, mình sẽ tiến xa hơn."
Thiên Tuyệt cầm cánh tay cụt, chậm rãi cất lời, giọng nói vô cùng bình tĩnh không chút dao động, như thể thứ lìa khỏi cơ thể ông ta là sợi tóc chứ không phải cánh tay.
Huống chi ông ta còn muốn lấy cánh tay cụt để nhắc nhở bản thân.
Dương Bách Xuyên thầm khen ngợi ông ta, nhưng đồng thời anh không kìm được hỏi: "Thiên Tuyệt lão đạo, không phải là ông giữ lại cánh tay cụt để ghi thù tôi đấy chứ?"
Chớ trách Dương Bách Xuyên nghĩ như vậy, dù sao hôm nay anh cũng chém đứt tay Thiên Tuyệt ngay trước mặt toàn bộ đệ tử Võ Đang, trừng trị ông ta một phen, hung hăng chà đạp thể diện của ông ta. Đổi lại là bất cứ ai cũng ghi hận thôi, làm gì có chuyện không nảy sinh ngăn cách.
Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, Thiên Tuyệt lập tức biến sắc, hoảng loạn thấy rõ. Ông ta quỳ phịch xuống đất: "Sư tổ minh giám, Thiên Tuyệt tuyệt đối không dám ghi hận sư tổ, trong lòng chỉ có niềm cảm kích vô hạn. Thiên Tuyệt thề với trời tuyệt đối không hận sư tổ, tôi giữ lại cánh tay cụt là vì theo đuổi Võ đạo. Sau này sư tổ có gì sai bảo, Thiên Tuyệt nhất định sẽ xả thân báo đáp. Nếu làm trái lời thề, trời tru đất diệt."
Thiên Tuyệt thề độc, phải nói là lời thề này rất nặng.
Tên họ Dương nào đó hoàn toàn yên tâm. Thật ra anh chỉ chờ câu nói này của Thiên Tuyệt. Dù sao thì ngày hôm nay xem Thiên Tuyệt giác ngộ, anh cũng có thu hoạch lớn. Con đường võ đạo sau này không tầm thường, vẫn nên cẩn thận là tốt nhất.
Sau khi Thiên Tuyệt thề xong, Dương Bách Xuyên mới vội vàng đỡ ông ta dậy, đồng thời quở trách: "Xem này, ông làm gì thế, tôi chỉ đùa với ông thôi. Cái ông này nhạt nhẽo thật đấy, đùa một chút thôi mà, mau đứng lên đi." Tên họ Dương nào đó nói câu này đến là lưu loát, mặt không đỏ hơi thở không gấp, ngay cả anh cũng tự phục mình.
Thiên Tuyệt ngượng ngùng đáp lời: "Vâng vâng vâng, là Thiên Tuyệt lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mong sư tổ thứ lỗi."
Khóe miệng Dương Bách Xuyên giần giật, sao nghe câu này giống mắng người thế nhỉ? Nhưng Thiên Tuyệt không nói sai, anh chỉ đành hắng giọng vài tiếng lấp li3m cho qua chuyện. Sau đó anh nói: "Ừm, hôm nay ông giác ngộ, giữ lại cánh tay cụt này chứ không khôi phục, không phải ai cũng làm được đâu. Kiên định với lòng cầu đạo, sau này đừng quên ước nguyện Võ đạo thuở ban đầu, ắt sẽ gặt hái được thành tựu vô hạn. Cố lên!"
Thiên Tuyệt vui mừng ra mặt, luôn miệng cảm ơn: "Cảm ơn lời chúc của sư tổ, Thiên Tuyệt tuyệt đối không làm trái lời dạy của sư tổ."
Sau đó ông ta lại nói với Dương Bách Xuyên: "Sư tổ, hôm nay mong ngài hãy làm chứng cho Thiên Tuyệt."
"Được, làm chứng việc gì, ông nói đi." Dương Bách Xuyên thuận miệng đồng ý.
Thiên Tuyệt nói: "Sư tổ chờ một lát." Dứt lời ông ta nói vọng ra ngoài cửa: "Mời chư vị sư huynh sư đệ và sư chất cảnh giới Tiên Thiên vào điện Tổ Sư."
Ông ta gọi xong, người bên ngoài lục tục đi vào, tất cả hai mươi tám Tiên Thiên đều đến đông đủ. Trong đó có người cùng thế hệ với Thiên Tuyệt, cũng có hậu bối thiên phú tốt. Tóm lại là chỉ có Tiên Thiên được đi vào điện Tổ Sư.
Minh Tuyệt với vẻ mặt ngẩn ngơ là người đi đầu tiên, theo sau là mấy Tiên Thiên tầng năm và ba người bị Dương Bách Xuyên đánh cho chân bị thương đã được băng bó, có người dìu vào đại điện.
Sau khi mọi người đến đông đủ, Thiên Tuyệt nhìn quanh một lượt rồi dừng trên người Minh Tuyệt. Ánh mắt ông ta hơi phức tạp, sau đó trở nên kiên định. Ông ta bước tới trước mặt Minh Tuyệt rồi đột nhiên cúi sâu bái lạy đối phương, nói rất chân thành: "Sư huynh, trước kia Thiên Tuyệt đã làm nhiều chuyện sai trái, đối chọi với sư huynh. Hôm nay Thiên Tuyệt được sư tổ chỉ dẫn, cực kỳ hối hận về hành vi của mình ngày xưa. Thiên Tuyệt xin lỗi sư huynh, mong sư huynh tha thứ."
Thiên Tuyệt bái lạy khiến Minh Tuyệt bối rối. Ông ta không biết tại sao Thiên Tuyệt lại làm vậy, ý nghĩ đầu tiên là Thiên Tuyệt lại định giở trò gì. Ông ta không biết phải hóa giải như thế nào, cứ đứng ngây ra đó.
Chúng ta đều sai rồi, Võ Đang cần một chưởng giáo là trụ cột tinh thần có thể dẫn dắt môn phái kéo dài truyền thừa, phát triển truyền thừa từ các thế hệ tổ sư, giúp Võ Đang ngày càng lớn mạnh, chứ không phải một chưởng giáo có tham vọng.
Thiên Tuyệt hổ thẹn với tổ sư bao đời và chưởng giáo lập phái, cũng thẹn với các vị đồng môn. Xin lỗi mọi người." Thiên Tuyệt vừa nói vừa khom lưng hành lễ với mọi người.
Lần này ai nấy đều xúc động. Lời nói của Thiên Tuyệt khiến mọi người đều xấu hổ. Bao năm qua bọn họ chia thành hai phen đấu tranh gay gắt, lơ là việc phát triển truyền thừa của Võ Đang.
Mọi người cùng đáp lễ, đồng thanh hô: "Hổ thẹn với tổ sư."
Lời phát biểu của Thiên Tuyệt đã xóa nhòa vách ngăn trong lòng mọi người, ngay cả Minh Tuyệt cũng nhớ lại những hồi ức ngày xưa, nhớ mình và Thiên Tuyệt là sư huynh đệ, nhớ hồi bé hai người cùng nhau luyện võ tu hành... Ông ta cũng hiểu ra phần nào.
Dương Bách Xuyên biết là Thiên Tuyệt muốn anh chứng kiến ông ta làm lành với Minh Tuyệt, hay nói chính xác hơn là dẹp bỏ cuộc nội đấu giữa hai phe Võ Đang trong hòa bình. Quả nhiên lúc này anh thấy Thiên Tuyệt nhìn anh, ý bảo anh ra mặt hòa giải.
Chuyện này thì Dương Bách Xuyên làm được. Anh hắng giọng nói: "Được rồi, hôm nay tôi làm chứng cho hai phe Thiên Tuyệt và Minh Tuyệt xóa bỏ mọi ân oán trước kia, đồng tâm hiệp lực chỉnh đốn lại Võ Đang, khôi phục sự huy hoàng cho Võ Đang. Sau này đồng môn không được đấu đá với nhau, mà phải yêu thương kính trọng nhau. Mọi người có dị nghị gì không?"
Nhất thời trong đại điện tĩnh lặng như tờ, nhưng ngay sau đó âm thanh vang lên khiến Dương Bách Xuyên giật mình.