Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1036




Thiên Tuyệt không dám tin vào hai mắt mình. Thằng nhãi này chỉ là cảnh giới Tiên Thiên tầng một, sao có thể bay được?  

Tiên Thiên tầng sáu mới có đủ chân nguyên chống đỡ cơ thể lúc bay, đây là định luật bất biến.  

Chưa từng thấy Tiên Thiên tầng một nào có thể phi hành.  

Nhất định là thằng nhóc này che giấu cảnh giới, đối phương là Tiên Thiên tầng sáu ư?  

Đúng rồi, nhất định là như thế, đâu phải giới võ cổ không có thủ đoạn che giấu cảnh giới, giả heo ăn thịt hổ.  

Thiên Tuyệt Thiên Tuyệt nghĩ đến đây, cõi lòng trở nên nặng nề.  

Nhưng lúc nãy ông ta đã đắc tội Dương Bách Xuyên, tương đương với tạo cơ hội cho lão già Minh Tuyệt và tạo ra một kẻ kịch mạnh cho bản thân.  

Tiên Thiên tầng sáu là ngưỡng cửa thứ hai của cảnh giới Tiên Thiên. Một Tiên Thiên tầng sáu có thể dễ dàng đối phó với mấy Tiên Thiên tầng năm. Lần này toang rồi, nếu lão già chết tiệt Minh Tuyệt và Dương Bách Xuyên bắt tay hợp tác thì chuyện hôm nay sẽ rắc rối đây.  

Mà lúc này, Minh Tuyệt cũng rất kinh ngạc.  

Bởi vì lúc ông ta sắp đáp xuống đất, một bóng người đã đặt chân lên mặt đất trước.  

Nhìn kỹ thì thấy người đó là Dương Bách Xuyên.  

Đối phương che giấu cảnh giới Tiên Thiên tầng sáu sao?  

Minh Tuyệt có suy nghĩ khác Thiên Tuyệt, sau khi tỉnh táo lại ông ta mừng như điên. Nếu Dương Bách Xuyên là Tiên Thiên tầng sáu, hai người họ phối hợp với nhau đối phó với Thiên Tuyệt lão đạo thì nắm chắc phần thắng.  

Tình thế đảo ngược rồi!  

Minh Tuyệt điên cuồng gào thét trong lòng, đây đúng là niềm bất ngờ!  

Dương Bách Xuyên đi theo mình xuất hiện trước cửa điện Tổ Sư, chứng tỏ cậu ta cũng đứng về phía mình đối phó với Thiên Tuyệt.  

Điều này phải cảm ơn Thiên Tuyệt trước đó đã đe dọa và sỉ nhục Dương Bách Xuyên. Lúc mới tới cậu ta không hề muốn nhúng tay vào chuyện của Võ Đang.  

Bây giờ thì hay rồi, lão già Thiên Tuyệt thật sáng suốt!  

Minh Tuyệt tươi cười đáp xuống bên cạnh Dương Bách Xuyên, đang định lên tiếng kéo gần quan hệ thì nghe thấy Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói với Thiên Tuyệt: "Tôi là khách, vậy mà đến Võ Đang các người không được một tách trà nóng. Tôi còn là đệ tử truyền thừa của tổ sư gia Võ Đang Tư Không Nguyên, cũng là sư đệ của chưởng giáo lập phái Võ Đang, phải chăng ông cần nói gì với tôi?"  

Hiện tại Thiên Tuyệt có cảm giác cưỡi hổ khó xuống, nhưng ông ta không sợ Dương Bách Xuyên, mà sợ Minh Tuyệt và Dương Bách Xuyên cấu kết với nhau gây chuyện.  

Đúng lúc này, đệ tử Võ Đang lục tục kéo tới. Thiên Tuyệt nheo mắt, cũng biết Dương Bách Xuyên có ý gì. Đại loại là đối phương muốn lấy lại thể diện, bắt mình xin lỗi.  

Nhưng lời nói như bát nước đổ đi, không hốt lại được. Nếu hôm nay ông ta xuống nước với Dương Bách Xuyên thì chuyện tiếp theo phải xử lý thế nào?  

Làm sao ông ta có thể tạo uy trước mặt đệ tử Võ Đang được nữa?  

Huống chi Thiên Tuyệt cho rằng mình là Tiên Thiên tầng sáu đỉnh phong, phe mình có mười lăm võ cổ giả Tiên Thiên, trong đó có năm Tiên Thiên tầng bốn, ba Tiên Thiên tầng năm, sức chiến đấu gấp mấy lần phe Minh Tuyệt. Chẳng lẽ tất cả gộp lại còn sợ Dương Bách Xuyên bắt tay với Minh Tuyệt hay sao?  

Nghĩ tới đây, Thiên Tuyệt cười gằn: "Nhóc con, cậu muốn tôi nói gì với cậu?"  

Xem như Dương Bách Xuyên đã nhìn ra lão già Thiên Tuyệt này là một kẻ cứng đầu, một khi đã quyết định thì sẽ làm tới cùng.  

Anh híp mắt nói: "Ông ít ra cũng bảy tám chục tuổi rồi, là võ cổ giả thì lẽ ra không mắc phải hội chứng suy giảm trí nhớ ở người cao tuổi chứ? Sao nào, một bó tuổi rồi mà không biết hả?  

Ông không biết thì để tôi nói cho ông biết, ai bảo ông bị suy giảm trí nhớ chứ. Tổ sư gia Võ Đang là Tư Không Nguyên đúng không? Chưởng giáo lập phái là đồ đệ của Tư Không Nguyên đúng chứ?  

Có thể nói tôi là đệ tử truyền thừa của Tư Không Nguyên, cũng là sư đệ của chưởng giáo lập phái Võ Đang. Còn ông? Tính ra ông hẳn là đệ tử đời thứ mười của Võ Đang nhỉ? Nên gọi tôi là sư tổ phải không?  

Không gọi cũng không sao, tôi không để ý những lễ nghi này. Nhưng ông không nên sỉ nhục tôi đúng không? Ông mắng tôi tương đương với mắng chưởng giáo lập phái Võ Đang đúng không?  

Minh Tuyệt à, hành vi này của ông ta có tính là phạm thượng, khi sư diệt tổ không?"  

Câu cuối cùng là Dương Bách Xuyên hỏi Minh Tuyệt lão đạo.  

"Tính, tính chứ, Thiên Tuyệt làm vậy là hành vi khi sư diệt tổ điển hình." Minh Tuyệt lão đạo nhìn ra Dương Bách Xuyên đã nổi giận, có dấu hiệu muốn bắt tay với mình, đứng về phía mình. Vì vậy ông ta cực kỳ phối hợp, gật đầu đáp lời.  

Sau đó ông ta còn bổ sung một câu: "Sư tổ, Thiên Tuyệt khi sư diệt tổ đáng chém."  

"Ha ha ha!"  

Thiên Tuyệt bật cười điên cuồng.  

Sau một lúc lâu, ông ta nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt sắc như dao: "Chỉ dựa vào cậu mà muốn làm sư tổ của Thiên Tuyệt này ư? Nhóc con, tôi cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng, bớt xen vào chuyện riêng Võ Đang đi, nếu không..."  

"Nếu không thì sao?" Dương Bách Xuyên híp mắt cười.  

"Lão phu giết cậu như giết chó." Thiên Tuyệt lạnh lùng nói xong, tung một chưởng tấn công Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên đã đề phòng từ trước, hay nói chính xác hơn là trước đó anh đã muốn ra tay với Thiên Tuyệt.  

Tiên Thiên tầng sáu thì sao nào, đâu phải anh không có biện pháp.  

Anh còn chưa dùng đến vảy rồng vừa mới tế luyện thành công đâu.  

Chân khí hóa thành một chưởng mạnh nhất - Liệt Thiên chưởng, đỡ đòn tấn công của Thiên Tuyệt.  

Rầm!  

"Phụt!"  

Khí huyết trong cơ thể sôi trào, Dương Bách Xuyên hộc máu, bay ra ngoài năm mét mới dừng lại.  

"Ha ha ha, chỉ có thực lực Tiên Thiên tầng năm mà dám ra tay với lão phu, đúng là chán sống rồi!" Thiên Tuyệt không ngờ Dương Bách Xuyên chỉ là cọp giấy, cùng lắm cũng chỉ là thực lực Luyện Khí kỳ tầng năm đỉnh phong.  

Ông ta lập tức yên lòng, vung tay nói với ba võ cổ giả Tiên Thiên tầng năm: "Ba vị sư đệ bắt lấy thằng nhãi này."  

Thiên Tuyệt không thèm ra tay. Ông ta tưởng thằng nhãi này biết bay thì thực lực ít nhất cũng phải là Tiên Thiên tầng sáu, sợ Dương Bách Xuyên hợp tác với Minh Tuyệt. Nào biết đối phương có thực lực Tiên Thiên tầng năm, thoạt nhìn là cảnh giới Tiên Thiên tầng một, ông ta còn tưởng anh dùng bí pháp nào đó hạ thấp cảnh giới, ngụy trang thành Tiên Thiên tầng một.  

Bây giờ xem ra Dương Bách Xuyên chỉ là Tiên Thiên tầng năm mà thôi. Về chuyện anh biết bay, có lẽ đây là một loại bí thuật nào đó.  

Sau khi Thiên Tuyệt ra lệnh, ba Tiên Thiên phía sau ông ta lập tức xông đến chỗ Dương Bách Xuyên.  

Thiên Tuyệt cười đắc ý, xoay người đẩy cửa điện Tổ Sư, không quan tâm đ ến Dương Bách Xuyên nữa. Ba Tiên Thiên tầng năm đối phó với Dương Bách Xuyên tuyệt đối không thành vấn đề.  

Trong khi đó, phe Minh Tuyệt và Bách Sơn thì mặt xám như tro tàn, không ngờ Dương Bách Xuyên lại không đỡ nổi một chiêu của Thiên Tuyệt, thế này thì còn hợp tác gì nữa?  

Minh Tuyệt cảm nhận được uy lực từ một chưởng của Thiên Tuyệt, âm thầm tính toán thì thấy hình như ông ta cũng không thể đỡ nổi một chưởng của Thiên Tuyệt. Thực lực của Tiên Thiên tầng sáu cũng phân chia cấp bậc.  

Tiếp đó ông ta lại cân nhắc. Cao thủ Tiên Thiên bên phe Thiên Tuyệt nhiều hơn phe mình, hai bên đánh nhau chắc chắn là đại họa của Võ Đang, không có lợi lộc gì.  

Minh Tuyệt biết nếu thật sự đánh với phe Thiên Tuyệt thì phe mình nhất định sẽ thua, Võ Đang cũng tổn thương nguyên khí nặng nề.  

"Thôi thôi, ý trời là vậy, mình không muốn là tội nhân của Võ Đang." Minh Tuyệt than thở trong lòng.  

Thật ra ông ta và Thiên Tuyệt là sư huynh đệ, cũng biết đối phương cũng chỉ muốn tốt cho Võ Đang, sẽ không phản bội Võ Đang. Có điều sau này phe Thiên Tuyệt quản lý Võ Đang thì Đan đạo mà chưởng giáo lập phái truyền lại sẽ đứt đoạn, tương lai Võ Đang chỉ là thuần Võ đạo.  

Khoảnh khắc Thiên Tuyệt đẩy cánh cửa điện Tổ Sư ra, Minh Tuyệt biết là đã hết hy vọng.  

Nhưng đúng lúc này, mấy tiếng hét thảm thiết liên tiếp vang lên bên tai.  

"Á!"  

Không nhiều không ít, đúng ba tiếng.  

Minh Tuyệt bất giác ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy ba người đi đối phó với Dương Bách Xuyên ngã lăn ra đất kêu gào thảm thiết. Đồng thời, một tia sáng màu vàng bay vèo qua đỉnh đầu Minh Tuyệt, chém đứt một lọn tóc của ông ta, sau đó bay thẳng về phía Thiên Tuyệt.  

Cùng lúc đó, Thiên Tuyệt vừa mở cửa điện Tổ Sư cũng nghe thấy tiếng hét thảm thiết. Ông ta rùng mình, rõ ràng đó là tiếng hét của ba vị sư đệ.  

Đúng lúc này, lông măng sau lưng dựng ngược, Thiên Tuyệt đột nhiên cảm nhận được một luồng khí vô cùng kì dị ập đến sau lưng mình, cảm giác ớn lạnh lan khắp toàn thân. Ông ta lập tức vận chuyển chân nguyên bảo vệ cơ thể, đồng thời vội vàng nghiêng người tránh né.  

Nhưng ông ta đã coi thường luồng khí quỷ dị này. Vừa mới vận chuyển chân nguyên, ông ta đã cảm thấy cánh tay phải đau buốt.  

Ngay sau đó, hơn nửa cánh tay rơi xuống đất.  

"Á!" Thiên Tuyệt kêu gào thảm thiết, ngưng tụ chân nguyên trong tay định liều mạng. Ông ta biết người ra tay không phải Dương Bách Xuyên mà là Minh Tuyệt.  

Nhưng lúc này trước mắt lóe lên tia sáng. Vèo! Một cái gì đó sáng loáng kề vào cổ ông ta, đâm vào da thịt, máu lập tức chảy ra.  

Bên tai vang lên một giọng nói nặng nề: "Đừng nhúc nhích, ông mà nhúc nhích thì tôi cho đầu ông dọn nhà."  

Đây là giọng nói của Dương Bách Xuyên.  

Thiên Tuyệt đang cử động ngoan ngoãn dừng lại, cũng nhìn thấy thứ màu vàng lấp lánh trên cổ mình trông giống một vảy cá to.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới lau máu bên mép, trong lòng vô cùng vui vẻ. Quả nhiên đúng như sư phụ nói, vảy rồng sau khi tế luyện chính là đòn sát thủ.