*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Xin chào mừng sư tổ.”
Với lời chào dẫn đầu của Bách Sơn, tất cả đám đệ tử sau lưng của hắn đều đứng chào hỏi, hơn nữa đều quỳ xuống cúi chào một cách cung kính.
Ngay cả ông đạo sĩ tóc bạc mặt trẻ kia cũng không ngoại lệ.
Còn ông đạo sĩ râu đen kia của phe kia thì lại hoàn toàn thờ ơ, ông ấy cùng đám người phía sau lưng đều đứng yên không nhúc nhích một bước.
Trong lòng Dương Bách Xuyên thầm than oán, xem ra mâu thuẫn giữa hai phe đã đạt đến cực điểm, nói không chừng việc hôm nay anh đến chính là một ngọn lửa châm ngòi cho cuộc chiến.
Trong lòng liền mắng chửi Bách Sơn cả ngàn lần, mẹ kiếp nhà ông, như này là đang đẩy tôi vào trong hố lửa còn gì, sớm biết Võ Đang có nhiều cao thủ như vậy, thì có nói sao tôi cũng chả quái gì thèm quan tâm đ ến mấy chuyện phiền phức như vậy, mấy người mâu thuẫn nội bộ thì liên quan gì đến tôi, có được chân truyền của Tư Không là thứ ngoài ý muốn, mẹ kiếp, tôi không hề xem Tư Không Nguyên là sư phụ đâu.
Chỉ có Võ Đang mấy người coi Tư Không Nguyên là tổ sư gia thôi.
Trong lòng cũng chỉ nguyền rủa vậy thôi, chứ trước mặt nhiều người như vậy, Dương Bách Xuyên cũng không thể nói gì, mà càng phải thể hiện sự phong độ, hiện giờ anh là môn chủ của Vân Môn, sau này Vân Môn dược phát triển, thì cũng còn có mặt mũi đứng trước mặt những tông môn cổ xưa này, không thể thô lỗ được.
Anh nhếch môi và cố gượng cười, sau đó mau chóng bước lên đỡ lấy Bách Sơn và ông đạo sĩ tóc bạc mặt trẻ rồi nói to: “Các vị đạo trưởng hãy mau đứng lên, các vị khiến tôi tổn thọ đấy, tôi thực sự không phải sư tổ của Võ Đang đâu!”
Đối mặt với tình huống rõ ràng như một “hố lửa siêu lớn” này, Dương Bách Xuyên nghĩ bụng là nên khiêm tốn vẫn hơn, anh biết rằng nếu bản thân mà thừa nhận mình là tổ sư của Võ Đang, thì sẽ chỉ làm tăng thêm nỗi oán hận cho phe của ông lão râu đen kia.
Sau khi Bách Sơn cùng ông đạo sĩ tóc bạc mặt trẻ đứng dậy, liền vội vã nói với Dương Bách Xuyên: “Sư tổ đừng nói như vậy, tính sao thì ngài cũng là đệ tử đích truyền của tổ sư gia Tư Không Nguyên, đồng thời còn là sư đệ của chưởng giáo đời thứ nhất của Võ Đang chúng tôi, nên chính là sư tổ của cả Võ Đang chúng tôi.”
Giọng nói của Bách Sơn vô cùng to, lại còn thi thoảng liếc nhìn về phía sau, cứ như là để cho phe phái của ông đạo sĩ râu đen kia nghe thấy vậy.
Sau khi nói xong mới lại giới thiệu vị đạo sĩ lớn tuổi tóc bạc mặt trẻ này với Dương Bách Xuyên: “Sư tổ, vị này là sư bá Minh Tuyệt của tôi.”
“Xin chào đạo trưởng Minh Tuyệt.” Dương Bách Xuyên cúi chào ông đạo sĩ tóc bạc.
“Sư tổ quá lời rồi, không thể được, không thể được.” Minh Tuyệt liên tục xua tay, vẻ mặt bối rối.
Dương Bách Xuyên cũng đã nhận ra rằng Minh Tuyệt và Bách Sơn đều không phải là kẻ ngu ngốc, họ quyết tâm lôi kéo mình vào cuộc và nhúng tay vào chuyện nội bộ cũa Võ Đang họ.
Ánh mắt của Minh Tuyệt rất minh mẫn, rõ ràng là một ông lão sống dai vô cùng tinh ý, ông ấy còn tỏ ra cung kính hơn cả Bách Sơn nữa.
Nhưng mà Dương Bách Xuyên không muốn nhúng tay vào chuyện này, nên không chịu được mà nhẹ giọng nói với Bách Sơn và Minh Tuyệt rằng: “Hai vị, không thể nhúng tay vào chuyện Võ Đang của các vị được, hôm nay đã đến đây rồi, thì tôi chỉ làm khách thôi, xin đừng lôi tôi vào cuộc có được không?”
Bách Sơn tỏ vẻ ngạc nhiên và có hơi đỏ mặt.
Ông đạo sĩ Minh Tuyệt nhếch miệng một cái, nhưng rồi cũng nhẹ giọng nói: "Sư tổ, việc ngài nhận được chân truyền của tổ sư gia Tư Không Nguyên đã là sự thật, thì chính là sư đệ của chưởng môn Võ Đang đời thứ nhất, chính là sư tổ của Võ Đang chúng tôi, hơn nữa đến thì cũng đã đến rồi, ngài cho rằng còn có thể thoát ra ngoài sao?
Cho dù chúng tôi đồng ý, thì bên phe của sư đệ tôi cũng không đồng ý đâu, à phải rồi, tên râu đen kia chính là
một ngày.”
Khi nói, mắt đạo sĩ Minh Tuyệt sáng lên lấp lánh, vẻ mặt đôn hậu, không tức giận cũng không lạnh nhạt.
Nhưng khi Dương Bách Xuyên nghe rồi, thì cứ như sắp khiến cho phổi nổ tung ra vậy.
“Ông lão sống dai này còn nói người khác lòng dạ thâm hiểm, mẹ kiếp nhà ông mới là mưu mô xảo trá thì có.” Trong lòng Dương Bách Xuyên chửi rủa.
Nhưng nghĩ lại thì những gì Minh Tuyệt nói cũng là sự thật, vì vậy anh đành nghiến răng kìm nén.
Nhưng mà, chính vào lúc này đây, một tiếng hừ vọng lại: “Sư tổ Võ Đang ư? Là sư tổ của môn phái nào hả? Minh Tuyệt, ông già lẩm cẩm rồi sao?"
Dương Bách Xuyên tim đập thình thịch và tự nhủ: “Điều phải đến thì cuối cùng cũng đến.” Giọng nói này đúng là giọng nói của ông đạo sĩ râu đen Thiên Tuyệt rồi, giọng điệu xấu xa.