“Đừng đừng, tôi không phải là sư tổ Võ Đang của các anh đâu.” Dương Bách Xuyên vội vã đỡ Lý Tam Thanh đứng dậy.
Lý Tam Thanh dường như không quan tâm mà vẫn kiên quyết cúi chào, anh đã túc trực ở đây được gần ba tháng rồi, sư phụ Bách Sơn của anh đã từng căn dặn rằng Dương Bách Xuyên là sư đệ nối truyền của chưởng giáo đời đầu, do đó nhất định không thể tiếp đón chậm trễ. Sau khi trở lại Võ Đang, Bách Sơn đã kể lại hết những chuyện liên quan đến Dương Bách Xuyên.
Anh có thể chế luyện ra đan Bồi Nguyên thực sự, tu vi cao thâm, hơn nữa còn là sư đồ nối truyền của bản thân chưởng giáo Võ Đang đời đầu, phải nói là đã từng tạo nên một cơn sốt trong Võ Đang, mặc dù bản thân anh ấy chưa từng đến Võ Đang, nhưng mà tên tuổi của anh đã được lan truyền rộng rãi, vì vậy Lý Tam Thanh tôi không hề dám lơ là một chút nào.
Sau khi Dương Bách Xuyên chào hỏi xã giao với Lý Tam Thanh xong, liền đi theo anh ấy lên núi Võ Đang, nhưng họ đi qua khu du lịch, mà lại đi lên một ngọn núi nhỏ, sau đó xuống núi, sau nhiều lần vượt núi băng sông, đến lúc hoàng hôn mới dừng lại trước một khu rừng thông.
Lúc này Lý Tam Thanh nói: “Sư tổ vượt qua khu rừng thông dài một kilômét này, thì sẽ đến được phái Võ Đang của chúng tôi. Khắp khu rừng thông đều được cây cỏ bố trí y như cửu cung bát quái. Xin sư tổ hãy đi theo bước chân của tôi, nếu không sẽ lạc đường đó.”
Nghe xong những lời của Lý Tam Thanh, Dương Bách Xuyên mỉm cười thể hiện rằng mình đã biết rồi.
Thực ra từ xa anh đã nhận ra trận pháp ẩn giấu trong khu rừng thông này rồi, hiện giờ trong mắt của anh chính là trận pháp cơ sở, có nhắm mắt lại cũng có thể tự do ra vào.
Nhưng không cần thiết phải tỏ ra lợi hại trước mặt của Lý Tam Thanh, người ta chỉ là có ý tốt, cứ việc đi theo là được.
Đi đi dừng dừng rồi cuối cùng nửa tiếng đồng hồ sau cũng đã ra khỏi rừng thông, từng căn đền thờ lầu các hiện ra trong tầm mắt, tòa kiến trúc cổ một màu và bên trên cổng núi cao lớn kia có khắc hai chữ Võ Đang.
“Sư tổ, chúng ta đã tới rồi.” Lý Tam Thanh cười nói.
“Đi thôi!” Dương Bách Xuyên gật đầu.
Hai người lần lượt kẻ trước người sau bước lên cổng núi Võ Đang.
Cả phái Võ Đang được xây dựng trên một ngọn núi có độ cao hàng trăm thước, kéo dài ra hướng nam bắc, mỗi một khu vực đều có những tòa kiến trúc cổ, theo như cách nói đầy tự hào của Lý Tam Thanh, những tòa kiến trúc cổ này đã được xây dựng từ thời nhà Minh và đến thời nhà Thanh lại được tu sửa lần thứ hai, rồi hình thành quy mô như hiện nay.
Vừa mang văn hóa lịch sử, lại vừa chiếm diện tích rộng lớn, thoạt nhìn vào đều rất kinh ngạc, khắp nơi đều toát lên khí phách và khí thế vốn có của một tông môn cổ xưa.
Trong lòng của Dương Bách Xuyên nghĩ thầm, Võ Đang đã như vậy rồi, thế thì những tông môn cổ xư khác thì sao nhỉ?
E là tông môn này càng lớn mạnh hơn tông môn nọ?
Sau khi bước vào cổng núi, đi hơn chín trăm bậc thang, rồi đến được sân luyện võ của Võ Đang, một quảng trường có diện tích hơn năm trăm mét vuông xuất hiện.
Một nhóm đạo sĩ mặc đạo phục ở các độ tuổi khác nhau chạy đến chào đón.
Dương Bách Xuyên thoạt nhìn thì thấy không dưới tám chín mươi người, và điều thú vị là được chia thành hai phe rõ ràng.
Bách Sơn cũng bất ngờ có mặt trong đó, và người đứng đầu bên cạnh hắn là một đạo sĩ với mái tóc bạc và khuôn mặt trẻ, mặt mày hồng hào, khí chất mạnh mẽ, Dương Bách Xuyên dùng linh thức nhìn lướt qua, vị đạo sĩ lớn tuổi này lại là một cao thủ của Tiên Thiên tầng sáu.
Người đứng đầu của phe kia cũng là một đạo sĩ lớn tuổi với bộ râu dê rất dài, nhưng trái ngược với người kia là râu và tóc của người này đều đen sẫm, tu vi cũng mạnh hơn người kia một chút, có lẽ là ở cấp bậc đỉnh cao của Tiên Thiên tầng sáu.
Hai người này có lẽ chính là cao thủ và cũng là nhân vật đứng đầu của Võ Đang hiện nay.