Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1017




Dương Bách Xuyên đánh hai bạt tai không hề khách sáo, loại phụ nữ này đã hết cứu rồi.  

Tát một cái khiến cơ thể mập mạp của người phụ nữ bay ra xa ba mét, phun ra răng kèm máu đầy miệng.  

Cũng là nể mặt của Âu Dương Ngọc Thanh, nể tình cô ta là người bình thường, nếu không cái tát này đã có thể đánh chết cô ta rồi.  

Đánh rụng răng đầy đất coi như cho cô ta một bài học.  

“Hu hu… Âu Dương Dương, con mẹ anh nhìn tôi bị đánh chết sao?” Người phụ nữ bò dưới đất rống lên với người đàn ông của cô ta, có điều lời nói đều là lọt gió.  

Lúc này anh trai của Âu Dương Ngọc Thanh nhìn vợ, nhấc chân muốn đi về phía Dương Bách Xuyên, có điều đã bị một ánh mắt sắc như đao của Dương Bách Xuyên dọa cho rụt lại, sững sờ tại chỗ. Anh ta chính là loại người hèn nhát kia, đã bị vợ dắt mũi đi quen rồi, gan nhỏ, đâu dám tới đánh Dương Bách Xuyên.  

“Đồ ăn hại, hèn nhát! Tôi tìm anh tôi tới.” Người phụ nữ mắng chửi người đàn ông của mình, vô cùng hung ác lấy điện thoại di động ra gọi người.  

Dương Bách Xuyên híp mắt, không ngăn cản mà đợi cô ta gọi điện thoại.  

“Alô, anh, em bị người ta đánh rồi, đánh sắp chết rồi, anh mau tới đi. Ở bệnh viện, hu hu ~” Cô ta vừa khóc vừa cúp điện thoại, sau đó còn không biết sống chết mắng Dương Bách Xuyên: “Tiểu bạch kiểm, mày đợi đấy, đợi anh tao tới, băm nát mày ra cho rùa ăn.”  

Nói xong, cô ta nhìn người đàn ông của mình, nói: “Còn cả đồ hèn nhát anh, đợi anh tôi đến đánh gãy chân chó của anh ~” Cô ta tức người đàn ông không ra tay.  

Mắt Dương Bách Xuyên híp lại, tiến lên một bước, lại tát qua một cái.  

“Bốp!”  

“A!”  

Người phụ nữ kêu thảm thiết như giết lợn, lúc này lại định há miệng chửi bới, nhưng sau khi thấy ánh mắt lạnh băng của Dương Bách Xuyên, cả người cô ta rùng mình, rồi cưỡng ép dừng lại.  

“Cái tát này là đánh cho Ngọc Thanh, em ấy chính là người phụ nữ của tôi, không cho phép cô sỉ nhục.”  

Dương Bách Xuyên nói xong lại “bốp” cái nữa.  

“A!” Người phụ nữ tiếp tục kêu thảm thiết.  

“Cái tát thứ hai là đánh cô bất hiếu, bà cụ đã nằm trên giường bệnh bệnh tình nguy kịch rồi, hai vợ chồng các cô còn là con trai con dâu ruột, không những không chăm sóc, ngược lại còn đến làm ầm ĩ vì nhà cửa. Ba chồng cô vừa mất, mẹ chồng cô bệnh tình nguy kịch, lúc này gây sự có thích hợp không? Cô nói xem hai vợ chồng các cô có phải súc sinh không?”  

Nói xong lại tát tiếp.  

“Bốp!”  

“A!” Khuôn mặt của người phụ nữ bị Dương Bách Xuyên tay năm tay mười, lập tức biến thành đầu lợn thật sự.  

“Cái tát thứ ba đánh cô không có tính người, luôn miệng nói chồng mình ăn hại, hèn nhát, đây là lời một người làm vợ như cô nên mắng sao?” Dương Bách Xuyên lạnh mặt, thực ra anh ước gì có thể tát chết cô ta.  

“Hu hu…” Người phụ nữ khóc rống lên, ôm mặt, trong miệng lại nhổ răng ra.  

Lúc này người vây xem trong hành lang bệnh viện, người vừa rồi bị người phụ nữ mắng hô lên: “Đánh hay lắm, loại phụ nữ này đúng là ngứa đòn mà!”  

Người vây xem trên hành lang đều xem mà hả giận.  

Dương Bách Xuyên quay người chuẩn bị nói đạo lý với anh trai của Âu Dương Ngọc Thanh, người đàn ông này sống không có tôn nghiêm quá rồi.  

Nhưng mà sau lưng lại vang lên một tiếng nói: “Nhóc Xuyên, thôi bỏ đi!”  

Là tiếng của Âu Dương Ngọc Thanh.