Dương Bách Xuyên vừa nhìn đã biết người đàn ông này là người sợ vợ, ở nhà không có địa vị không có tôn nghiêm, kẻ hèn nhát sợ bị vợ bắt nạt.
Lại nhìn chị dâu của Âu Dương Ngọc Thanh, cơ thể người phụ nữ này to béo, khuôn mặt đầy thịt, mắt tam giác tiêu chuẩn. Cơ thể to béo, trên mặt thịt dày, nhưng môi lại rất mỏng, răng vô cùng chi chít, tướng bạc tình bạc nghĩa chanh chua đanh đá điển hình.
Cô ta trợn mắt nhìn rồi cướp tài liệu trong tay Âu Dương Dương, ném vào trong lòng Âu Dương Ngọc Thanh, the thé nói: “Không phải cô không có thời gian đi sang tên à? Được, đây là giấy tờ chuyển nhượng, ký chữ bên trên, tự chúng tôi qua đó, nhà của bà cụ già không còn liên quan tới cô nữa. Ký tên đi! Một người ngoài, một góa phụ như cô còn muốn cướp đoạt gia sản, không có cửa đâu.”
“Được, tôi ký.” Trên mặt Âu Dương Ngọc Thanh xuất hiện vẻ tuyệt vọng, đang định ký tên lên trên.
Dương Bách Xuyên lại nghe người phụ nữ luôn miệng mắng Âu Dương Ngọc Thanh góa phụ, bắt nạt cô ấy, mà người làm anh trai cũng không dám đánh rắm một cái, anh đã tưởng tượng được nguyên nhân hậu quả rồi.
Chỉ riêng trên người chị dâu chanh chua đanh đá này của Âu Dương Ngọc Thanh đã thể hiện tất cả rồi. Chắc chắn là hai vợ chồng không chăm sóc bà cụ, ba mẹ đều là Âu Dương Ngọc Thanh chăm sóc, cho nên tất nhiên nhà cửa bị ba mẹ để lại cho Âu Dương Ngọc Thanh.
Hoặc nói là anh trai, chị dâu của Âu Dương Ngọc Thanh trở mặt với người nhà, cắt đứt quan hệ với ba mẹ, bây giờ ông bà cụ một chết một bệnh, nên nhảy ra đòi nhà cửa.
Sắc mặt Dương Bách Xuyên rất khó coi, theo lý chuyện nhà của người ta anh không nên quản, nhưng Âu Dương Ngọc Thanh đã là người phụ nữ của anh, vậy không thể để cô ấy bị bắt nạt.
“Chậm đã, đừng ký tên!”
Dương Bách Xuyên bước tới, trực tiếp ngăn cản Âu Dương Ngọc Thanh.
Thấy Dương Bách Xuyên đi ra, nước mắt của Âu Dương Ngọc Thanh không nhịn được nữa, rơi xuống như mưa hoa lê, dính phải anh trai chị dâu như vậy, cô ấy thật sự rất bất lực.
Đúng như Dương Bách Xuyên suy đoán, sau khi anh trai chị dâu trở mặt với ba mẹ, cắt đứt quan hệ, bây giờ sau khi ba cô ấy chết thì xuất hiện trong lễ tang, nhưng lại là đến để đòi nhà cửa.
Điều này khiến trong lòng Âu Dương Ngọc Thanh vô cùng buồn bã, dù sao cũng là anh trai chị dâu ruột của cô ấy, bọn họ muốn nhà Âu Dương Ngọc Thanh sẽ cho bọn họ. Nhưng mẹ còn đang nằm trên giường bệnh, bọn họ lại đến ép cô ấy, trong lòng Âu Dương Ngọc Thanh đã rỉ máu rồi.
Điều đáng hận là anh trai vẫn rất sợ chị dâu, không dám nói một câu.
Dương Bách Xuyên bước tới đã cho cô ấy cảm giác an toàn trước giờ chưa từng có.
“Cậu là ai hả? Được lắm, Âu Dương Ngọc Thanh tìm một tiểu bạch kiểm đến chống lưng à? Hay là đồng bọn đến chiếm nhà cửa đây?” Người phụ nữ the thé gào lên, vô cùng bất mãn vì Dương Bách Xuyên ngăn cản Âu Dương Ngọc Thanh ký tên.
Thấy chị dâu sỉ nhục Dương Bách Xuyên, Âu Dương Ngọc Thanh định nói chuyện, nhưng Dương Bách Xuyên đã lên tiếng cắt ngang, nói: “Ở đây giao cho tôi xử lý, cô chắc đã tỉnh rồi, em vào phòng bệnh xem đi.”
Vừa nghe thấy mẹ tỉnh lại, Âu Dương Ngọc Thanh cũng mặc kệ cái khác, quay người chạy vào phòng bệnh.
“Đứa góa phụ không biết xấu hổ, đứng lại cho tôi…”
“Bốp! A! Đánh chết người rồi ~”
Người phụ nữ mắng Âu Dương Ngọc Thanh là góa phụ, đang định đuổi vào phòng bệnh, nhưng lại bị Dương Bách Xuyên tát một bạt tai không hề khách sáo.
Sau đó anh lạnh lùng nói với người phụ nữ đang nằm bò trên mặt đất kêu gào. “Tôi chưa từng đánh phụ nữ, nhưng hôm nay, đánh súc sinh không làm người một lần.”
“Tiểu bạch kiểm, mày dám đánh tao?” Sau khi gào lên, người phụ nữ đứng dậy tóm lấy Dương Bách Xuyên, trông như muốn cào rách mặt của Dương Bách Xuyên.
“Chính là đánh súc sinh không tim không phổi như cô.” Sắc mặt Dương Bách Xuyên chợt lạnh, lại tát một bạt tãi nữa.
“Bốp!”
“A á!”