Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1012




Cho nên anh lâm trận đã rút lui rồi.  

Dương Bách Xuyên đã chạy rồi, nhưng Ngô Mặc Thu ở lại phòng tắm lại yên lặng.  

Một linh thể hơn tám trăm năm, mặc dù chưa từng có tình cảm trai gái, nhưng mấy trăm năm nay lẽ nào còn chưa từng thấy sao?  

Không phải loài người bình thường, nhưng lại là linh hồn của loài người, cô có suy nghĩ của bản thân, cũng có tư tưởng kỳ diệu của thiếu nữ còn xuân, có tình cảm có ý thức.  

Từ ngày bị Dương Bách Xuyên thu phục, trong lòng cô đã có người đàn ông này, lúc đó không biết điều này tức là gì, bây giờ lại lờ mờ hiểu được đôi chút, có lẽ chính là tình yêu mà bọn họ nói.  

Từ trước đến nay cô đều là một loại bảo sao làm vậy, chưa từng có bất cứ sự không hài lòng nào đối với Dương Bách Xuyên. Bởi vì trong lòng Ngô Mặc Thu biết rõ hôm nay có thể giống người bình thường, có thể được nước làm ướt sũng trên người, có thể hưởng thụ thú vui cuộc sống qua hơn tám trăm năm, đây đều là Dương Bách Xuyên ban cho cô.  

Cô cam tâm tình nguyện trả giá tất cả cho tiên sinh.  

Vừa rồi nháy mắt Dương Bách Xuyên quay người rời đi, trong lòng Ngô Mặc Thu đang rỉ máu.  

Mở vòi nước để mình tắm dưới vòi sen, cơ thể không ngừng run rẩy.  

Cô lẩm bẩm tự nói: “Tiên sinh là chê mình không có máu thịt, chỉ là một quỷ hồn nhỏ bé sao?”  

Trong lúc nói, viền mắt của cô đã chảy ra nước mắt màu xanh da trời.  

Màu xanh da trời nhạt.  

Nhìn bản thân ở trong gương, Ngô Mặc Thu cởi áo choàng tắm ra.  

Một dáng người không hề thua kém người mẫu đỉnh cấp trong tivi, thậm chí còn hơn.  

Nhưng Ngô Mặc Thu lại nhìn dáng người lung linh kiêu ngạo ở trong gương, nói: “Trông đẹp hơn cũng có tác dụng gì, tiên sinh vẫn sẽ không yêu một quỷ tu như cô.  

Thôi bỏ đi, sau này mình phải cố gắng tu luyện hơn người khác gấp trăm gấp nghìn lần, mình phải tu luyện Phong Đô Quyết đến đại thành, đến lúc đó tự nhiên tiên sinh sẽ thích mình thôi…”  

Trong lúc nói, hai tay Ngô Mặc Thu lướt qua lồ ng ngực của mình.  

Dương Bách Xuyên lại không biết, anh không qua được cửa ải trong lòng, không thể đẩy ngã loli nhỏ đã tạo thành một ám ảnh tâm lý đối với cô, cũng tạo ra một phong hiệu Quỷ Đế sau này.  

Lúc này trái tim Dương Bắc Xuyên rất rối loạn, giả bộ ngồi xếp bằng trên giường, tinh thần anh không tập trung, chỉ có ngồi vậy mới có thể khiến tâm hồn không bình tĩnh ổn định lại.  

……  

Ngày hôm sau khi trời sáng, Dương Bách Xuyên ngồi cả đêm tâm hồn cuối cùng cũng bình tĩnh, anh thầm tự trách không thể quá cái đó, không chừng sẽ tạo ra tổn thương gì cho Thu Nhi.  

Đi xuống tầng trong mũi đã ngửi thấy mùi cơm canh.  

Chuyển mắt nhìn lại thấy Ngô Mặc Thu bê một bát cháo trong tay bước ra khỏi phòng bếp, cười xinh đẹp với anh, nói: “Tiên sinh ăn sáng thôi, lúc trước em từng lén xem chị Khưu Vân làm, cũng không biết có hợp khẩu vị của anh không.”  

Cô giống như đã quên chuyện tối qua, trên mặt mang theo nụ cười thuần khiết.  

Ngược lại trong lòng Dương nào đó hơi xấu hổ, bước qua nói cảm ơn với cô, rồi bắt đầu ăn sáng.  

Cả quá trình anh đều không biết nói thế nào với Thu Nhi, ăn xong một bát cháo, ăn một đĩa dưa cải, rồi vẫn lên tiếng: “Thu Nhi… tối qua anh…”  

“Tiên sinh nghĩ nhiều rồi, là Thu Nhi không tốt, chỉ mong sau này tiên sinh đừng đuổi Thu Nhi đi là được, Thu Nhi bằng lòng làm đầy tớ cho tiên sinh suốt đời suốt kiếp.”  

Ngô Mặc Thu cười đáp.