Chủ nhật, công viên sinh thái thành phố Cố Đô!
Dương Bách Xuyên đứng trong chòi nghỉ mát thỉnh thoảng nhìn về phía xa xăm. Đêm qua người bạn gái mà anh không gặp trong nửa năm đã gọi điện hẹn anh buổi sáng ở công viên gặp mặt, chưa tới tám giờ thì anh đã tới rồi.
Anh và bạn gái là mối tình chị em điển hình. Bạn gái của anh chính là đàn chị khóa trên, hiện tại đang làm thực tập sinh trong một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài được nửa năm, còn Dương Bách Xuyên là sinh viên năm cuối. Một người còn đang học, người còn lại thì đã bươn trải ngoài xã hội, cả hai đều bận việc riêng, hơn nữa công ty của bạn gái là công ty có vốn đầu tư nước ngoài nên thường xuyên đi công tác, đã năm tháng rưỡi họ không gặp nhau.
Công viên này là nơi hai người gặp gỡ lần đầu tiên, cũng là nơi hẹn hò đầu tiên. Giữa thành phố hối hả và nhộn nhịp thì nơi này là thánh địa trong trái tim họ.
Mang tâm tình kích động, Dương Bách Xuyên nhìn trái nhìn phải, nhưng đợi hơn một tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng dáng bạn gái đâu.
Trong lòng chán nản đủ thứ, anh đi dọc bờ hồ để xem có ai đến không. Vừa mới đi được mấy bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa.
Quay đầu nhìn lại, có một con chó đang vật lộn sắp chết đuối trong hồ cách đó hàng chục mét.
Khi anh đến gần mới phát hiện ra đó là một chú chó lông vàng, nguyên nhân khiến chú chó suýt chết đuối là do dây xích trên cổ quấn vào gốc cây ven hồ, bị mắc kẹt trong hồ đã lâu…
Mặc dù chú chó biết bơi, nhưng vùng vẫy trong nước lâu cũng sẽ tiêu hao thể lực, có vẻ như nó sắp chìm xuống.
Anh liếc nhìn xung quanh, bờ hồ không có một bóng người, vẫn chưa tìm thấy chủ nhân của chú chó.
Thấy chó con đang có nguy cơ chết đuối, Dương Bách Xuyên cũng là người thích chó từ khi còn nhỏ, sau khi suy nghĩ xong, anh tự nhủ: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, mình cứu một con chó còn hơn xây sáu tòa tháp!”
Vừa nói, anh vừa cởi áo nhảy xuống hồ cứu con chó.
“Ùm” Dương Bách Xuyên nhảy ào xuống nước, bơi về phía chú chó.
Chú chó săn lông vàng dễ thương nhìn thấy Dương Bách Xuyên bơi qua liền kêu lên một tiếng đáng thương.
Dương Bách Xuyên nhìn vào chú chó con và nói: “Người khác là anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng tao là anh hùng cứu chó, chờ một chút tao sẽ cứu mày.”
Dương Bách Xuyên vòng qua con chó đi đến bờ bèo nước, nơi này bèo nước mọc cao ngang người. Đưa tay vén cỏ ra, anh phát hiện sợi dây xích trên cổ con chó con bị mắc vào một gốc cây trên cây.
Nắm lấy dây xích, Dương Bách Xuyên kéo thật mạnh, ngay lập tức cái gốc cây cứng cáp bằng ngón tay cái của anh đã bị nhổ lên.
Nhưng vì tay anh đang đặt trên bèo nước dùng lực hơi mạnh nên cũng bị trầy xước, có máu chảy nhỏ giọt xuống nước tạo thành một bông hoa.
Chú chó con thoát ra và bơi vào bờ.
Nhìn thấy con chó đã thoát ra được, Dương Bách Xuyên cũng chuẩn bị lên bờ, tay anh bị đứt phải lên bờ để mua đồ sát trùng và băng bó vết thương.
Nhưng khi anh chuẩn bị bơi thì thấy một ánh sáng lóe lên trong đám bèo nước.
Theo bản năng anh nhìn sang, thấy một vệt màu xanh lá cây.
Trong lòng tự hỏi: “Không phải là bảo bối đó chứ?”
Gỡ bèo nước ra nhìn một cái, thì thấy có một vệt màu xanh lục trông giống như ngọc bích, một nửa lộ ra bên ngoài.
Đưa tay ra đào bùn đất, cầm nó trong tay.
Là đồ vật vô cùng tinh xảo, giống như bình thuốc, giống như ngọc bích nhưng cũng không phải ngọc bích. Màu xanh đậm và trong suốt, trên đó có những đường vân mờ ảo, trông rất huyền bí, nó khiến người ta vừa nhìn đã thích.
Bình thuốc?
Đồ cổ?
Dương Bách Xuyên cầm trên tay nhìn một chút, trong lòng vui vẻ, thầm suy đoán xem nếu là đồ cổ thì giá bao nhiêu?
Rất lâu sau đó anh nhìn thấy một tia sáng xanh phát ra từ chiếc lọ trên tay.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên cảm thấy như bị điện giật, toàn thân chấn động, chỉ cảm thấy một luồng không khí từ trên cao tràn xuống, theo cánh tay chui vào thân thể.
“A ~ cái quái gì vậy…?”
Anh kêu lên một tiếng, muốn vứt nó đi.
Nhưng thật kỳ lạ. Một cảnh tượng xuất hiện, thứ màu xanh lục giống như lọ thuốc này dường như dính chặt vào tay anh, muốn vứt cũng không thể vứt được.
Dương Bách Xuyên sợ đến nỗi tái xanh mặt mũi.
Ngay lập tức, toàn bộ cơ thể anh co giật, trong tích tắc liền mất đi trực giác, không có ý thức từ từ chìm xuống.
Cùng lúc đó ở phía bên kia hồ có một người phụ nữ mặc bộ đồ thể thao màu trắng nhìn thấy cảnh này liền nhanh chóng cởi áo khoác nhảy xuống hồ rồi bơi về phía Dương Bách Xuyên.
Hôm nay Triệu Nam cảm thấy rất chán nản, ban đầu là muốn dắt chó đến công viên tản bộ, trong khi cô đang nhận một cuộc điện thoại thì chú chó đã không thấy tăm hơi.
Tìm tới tìm lui thì cũng thấy chú chó của mình đang giãy giụa trong hồ nước, đang chuẩn bị xuống nước thì thấy phía đối diện có một thanh niên nhảy xuống hồ cứu chú chó đưa lên bờ.
Ban đầu định đợi nam thanh niên lên để cảm ơn anh ta, nhưng trong nháy mắt cô nhìn thấy người thanh niên cứu con chó đột nhiên vùng vẫy và từ từ chìm xuống dưới nước.
Lần này Triệu Nam cũng bị sốc, vội vàng nhảy xuống nước để cứu người.
……
Trong lúc mơ mơ màng màng, Dương Bách Xuyên đã nằm mơ thấy một ông già với bộ râu bạc trắng, phong thái tiên nhân toát ra từ cốt khí, người tự xưng là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, là cái gì mà thế giới tu chân Thiên Tà Chí Tôn. Ông nói rằng ông là nguyên thần bị mắc kẹt trong bình càn khôn, may mắn khi hôm nay Dương Bách Xuyên phát hiện ra bình càn khôn nếu không thì không biết ông phải ở trong cái bình đó bao lâu nữa.
Coi như báo đáp ân tình nên Thiên Tà Chí Tôn đã nhận Dương Bách Xuyên làm đồ đệ, truyền thụ pháp môn vô thượng tu chân, nếu tu luyện thành công có thể lên bay lên trời, chui xuống đất, trường sinh bất tử…
Về vấn đề này, Dương Bách Xuyên hỏi: “Tu luyện có thể làm ra cơm ăn không? Có thể kiếm tiền không? Có thể tán gái không…?”
Sau khi hỏi vài câu như vậy, Dương Bách Xuyên thấy mặt ông lão tím tái, sắc mặt càng ngày càng đen xì!
Ngay sau đó, ông lão kìm nén một lúc lâu rồi gầm lên một tiếng: “Biến đi ~”
m thanh đó giống như sấm sét, khiến Dương Bách Xuyên run rẩy toàn thân.
Một lúc sau anh liền tỉnh lại.
Tuy nhiên, sau khi tỉnh dậy, Dương Bách Xuyên phát hiện ra rằng mình đang bị ai đó quấy rối tình d*c!
Một khuôn mặt thanh tú xuất hiện trong tầm mắt anh, Dương Bách Xuyên thề, khuôn mặt này chắc chắn là khuôn mặt đẹp nhất mà anh từng thấy, đẹp hơn cả hoa khôi học đường, thậm chí hơn cả một minh tinh màn bạc quốc dân nào đó.
Đôi môi ẩm ướt dán vào môi anh, một cảm giác kinh ngạc chưa từng thấy lan khắp cơ thể, toàn thân anh như bị điện giật, thật là… Tuyệt vời.
Lúc này bên tai anh truyền đến một giọng nói từ tính, giống như âm thanh từ thiên nhiên: “Anh tỉnh rồi sao?”
Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên hiểu ra, thật ra không phải nữ thần đang quấy rối anh, mà là người ta đang hô hấp nhân tạo cho anh. Không cần hỏi thì anh cũng biết, khi tìm thấy bình càn khôn ở trong nước thì toàn thân anh liền mất đi ý thức, là nữ thần trước mặt đã cứu anh.
Nhìn cô gái đẹp như tranh vẽ trước mặt, Dương Bách Xuyên có chút thất thần, sau khi định thần lại thì lúng túng cười nói: “Tôi là Dương Bách Xuyên, cảm ơn cô đã cứu tôi.”
Triệu Nam khẽ mỉm cười nói: “Tôi tên Triệu Nam, là chủ của chú chó nhỏ mà anh đã cứu, là tôi phải cảm ơn anh mới đúng. Vốn dĩ đang chờ anh lên bờ để nói lời cảm ơn nhưng không ngờ tới anh lại từ từ chìm xuống. Cũng may tôi cũng biết bơi nếu không hôm nay anh xong đời rồi. Đúng rồi, anh cảm thấy trong người thế nào, có cần đi bệnh viện không?”
Sau khi nghe Triệu Nam nói câu này Dương Bách Xuyên cũng định thần lại, con chó suýt bị chết chìm là của cô ấy, không thể không nói đây là một loại duyên phận.
Còn anh bây giờ cảm thấy thế nào?
Dương Bách Xuyên thấy rằng trạng thái của mình tốt hơn bao giờ hết, anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng, nhưng đồng thời anh cũng sợ và tự hỏi làm thế nào mà khi anh ta cầm vào thứ trông giống như một bình thuốc lại có cảm giác như bị điện giật, thật kỳ lạ.
Có vẻ như nó dính chặt vào trong lòng bàn tay vậy, muốn vứt cũng không vứt được, nhưng không sao, bây giờ nó đã biến mất, có lẽ là lúc hôn mê đã làm rơi xuống đáy hồ.
Nhìn thấy sự quan tâm của Triệu Nam, Dương Bách Xuyên hơi đỏ mặt nói: “Tôi không sao, không cần đến bệnh viện, cảm ơn cô.”
“Không sao thì tốt, đây là áo khoác của anh, mau mặc vào không cảm lạnh!” Trong lúc nói chuyện, cô đã tìm thấy áo của Dương Bách Xuyên.
Khi nhận áo khoác, tay của Dương Bách Xuyên chạm vào tay của Triệu Nam, cảm giác rất tinh tế và mịn màng khiến tâm trí anh chao đảo. Anh và bạn gái chỉ mới yêu nhau, cũng chưa mất nụ hôn đầu. Hôm nay Triệu Nam hô hấp nhân tạo cho anh thì coi như nụ hôn đầu đi tiêu rồi, mặt Dương Bách Xuyên càng đỏ hơn, nói cảm ơn một tiếng rồi mặc rồi áo khoác vào.
Lúc này, một giọng mỉa mai sắc bén vang lên: “Được lắm, Dương Bách Xuyên, tôi đã biết anh là người không đáng tin cậy, quả nhiên anh là kẻ bắt cá hai tay, Lỵ Lỵ, bây giờ cậu không cần phải cảm thấy tội lỗi nữa.”
Ngay khi Dương Bách Xuyên quay đầu lại thì thấy bạn gái và bạn của cô ta đứng cách đó không xa đang dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn anh.