Đi tới cửa thành, Trầm Tường thấy một đao một kiếm dựng đứng ở hai bên cửa thành, nhất thời phát sinh một tiếng kinh thán, một đao một kiếm kia đều vô cùng to lớn, so với tường thành còn cao hơn, nhìn qua là dùng sắt chế tạo.
Sau khi vào thành, Trầm Tường thấy cảnh tượng phồn hoa trong thành, nơi này cửa hàng nhiều nhất chính là bán binh khí cùng giáp, hơn nữa hắn còn có thể nghe được rất nhiều âm thanh đánh thép, bởi vì luyện khí cần hỏa diễm, vì lẽ đó mỗi cửa hàng đều sẽ có phòng luyện khí, này dẫn đến cả toà thành thị đều bao phủ ở bên trong không khí nóng bức.
Dân phong nơi này phi thường dũng mãnh, mỗi người đều là nhân cao mã đại, hơn nữa vô cùng nhiệt tình, đương nhiên, người từ những châu khác đến cũng không ít, đại đa số đều là người tới nơi này mua vũ khí thích hợp, hoặc là thương nhân mua hàng đầu cơ đến những nơi khác.
Phía đông thành thị chính là Thần Binh cung, được tường cao màu đỏ vây quanh, bên trong giống như Thái Vũ môn, có rất nhiều tiểu viện to to nhỏ nhỏ, cái này nguyên bản là Thần Binh môn, cơ cấu chủ yếu của Thần Binh Thiên quốc, ở bên trong không chỉ là đệ tử, còn có một chút quan chức, phụ trách xử lý các loại sự vụ của Thần Binh Thiên quốc.
Trầm Tường đi tới đại môn Thần Binh cung, sau khi bị cản lại, hắn lấy ra tấm lệnh bài mà Liễu Mộng Nhi giao cho hắn kia.
- Ta muốn gặp nữ đế.
Trầm Tường lạnh nhạt nói, hắn đã dịch dung qua, đầu đội mũ rơm, trên mặt đầy râu ria rậm rạp, khiến người ta rất khó nhận ra hắn.
Những thủ vệ thấy tấm lệnh bài kia, không dám chậm trễ chút nào, sắp xếp người mang Trầm Tường đi vào, bởi vì dựa vào bọn hắn biết, người có thể có lệnh bài kia không nhiều, nếu như cần, còn có thể dùng lệnh bài kia điều động quân đội của Thần Binh Thiên quốc, có thể có lệnh bài kia, đều là người có quan hệ cực tốt với Liễu Mộng Nhi, đạt được Liễu Mộng Nhi tín nhiệm.
Những thủ vệ kia chỉ biết Tiết Tiên Tiên có một tấm, còn lại hầu như không có ai.
Nếu như Trầm Tường quen thuộc Thần Binh cung này, hắn cũng có thể dựa vào lệnh bài kia ở bên trong tùy ý đi lại, hắn bây giờ còn không biết ý nghĩa của lệnh bài kia.
Trầm Tường theo thủ vệ xuyên qua từng toà từng toà tiểu viện, cuối cùng đi tới một địa phương rất hẻo lánh.
- Phía trước chính là hành cung của bệ hạ, ta không thể tới đó, mong ngài thứ lỗi.
Thủ vệ kia nói xong, liền vội vã rời đi.
Phía trước là một toà đại viện rất lớn, Trầm Tường có thể thấy bên trong có một ngọn núi nhỏ, đồng thời cũng có thể ngửi được mùi hoa bên trong phiêu tán đi ra, xác thực là nơi ở của nữ nhân.
Xung quanh toà đại viện này không có một người, vô cùng yên tĩnh, có thể thỉnh thoảng nghe thấy trong đại viện truyền ra tiếng chim hót.
Trầm Tường bước qua, nguyên bản hắn muốn trực tiếp leo tường mà vào, cho Liễu Mộng Nhi một kinh hỉ, nhưng không nghĩ tới lại bị một lực lượng trên mặt tường đẩy lui, đó là một trận pháp rất lợi hại.
- Ai?
Bên trong truyền ra một tiếng khẽ kêu cao quý mà lành lạnh.
- Là ta!
Trầm Tường trầm thấp đáp.
Môn tự động mở ra, Trầm Tường hì hì nở nụ cười, bước nhanh đi vào, vừa bước vào, cánh cửa kia tự động đóng trên, điều này làm cho hắn âm thầm lấy làm kỳ, Liễu Mộng Nhi này sao không đi ra.
Sau khi đi vào, Trầm Tường thấy một mỹ nhân tuyệt sắc mặc váy trắng, đang thản nhiên tĩnh tọa ở trên mặt cỏ mềm mại, nàng ngưng mi nhìn một bức hoạ có linh văn, đôi mắt đẹp lấp loé dị thường.
Nơi này toả khắp hương thơm danh hoa, cùng với mùi thơm cơ thể của nữ tử làm người say sưa, nhìn Liễu Mộng Nhi thanh lệ thoát tục, khí chất cao quý trước mắt này, trong lòng Trầm Tường lâng lâng, không khỏi nghĩ tới hắn cùng Liễu Mộng Nhi đã xảy ra các loại ám muội, này làm bụng dưới của hắn nhất thời nóng lên.
- Hừ!
Tuy rằng Liễu Mộng Nhi không có nhìn Trầm Tường, nhưng cũng cảm giác được nhiệt độ của Trầm Tường có biến hóa kỳ dị, không khỏi gắt một cái, đối với tiểu bại hoại Trầm Tường này, nàng đã không cảm thấy kinh ngạc.
Liễu Mộng Nhi đứng dậy, đi đến gần Trầm Tường, cảm giác được làn gió thơm thổi tới, Trầm Tường sững sờ nhất thời phục hồi tinh thần lại, cười cợt nói:
- Mộng Nhi tỷ, ta tới thăm tỷ một chút! Đúng rồi, Tiên Tiên đâu? Nàng không ở cùng với tỷ sao?
- Ta cho nàng đi Băng Phong cốc, nàng cùng nha đầu U Lan kia đều là thể chất giống nhau, đi nơi này đối với nàng mới có lợi.
Liễu Mộng Nhi u oán nhìn Trầm Tường một chút, chống nạnh hừ nói:
- Có chuyện gì thì nói đi.
Nhìn khuôn mặt kiều diễm đẹp như ngọc kia, Trầm Tường cười hì hì:
- Mộng Nhi tỷ, ta đúng là tới thăm tỷ cùng Tiên Tiên, sau đó liền thuận tiện tới tìm tỷ hỗ trợ.
- Hừ.
Bình thường Liễu Mộng Nhi đều là một bộ lãnh ngạo cao quý, nhưng gặp được Trầm Tường, nàng sẽ không còn chút tư thái đó nữa, bộc lộ ra tính cách chân thực của nàng.
Trầm Tường vò đầu cười khúc khích nói:
- Mộng Nhi tỷ, lẽ nào tỷ không mời ta ngồi xuống, sau đó cho ta nước trà gì đó hay sao?
- Phi, ngươi có chuyện tìm ta, tại sao phải bắt ta hầu hạ ngươi?
Liễu Mộng Nhi kết luận Trầm Tường là có việc mới đến, tuy rằng nàng cùng Tiết Tiên Tiên thường thường gọi Trầm Tường tới nơi này, nhưng các nàng biết tính cách của Trầm Tường, thật muốn đến đã sớm tới.
Liễu Mộng Nhi trực tiếp ngồi ở trên mặt cỏ, nói:
- Tùy tiện ngồi đi, không có chuyện gì liền đi nhanh lên, ta rất bận.
Trầm Tường ngồi xếp bằng xuống, nhìn Liễu Mộng Nhi cười nói:
- Mộng Nhi tỷ, có phải tỷ tức giận với ta hay không?
Liễu Mộng Nhi hừ nói:
- Ai dám giận ngươi, ngươi làm cho chúng ta xuất huyết rất nhiều, ngược lại là tiểu yêu tinh Hoa Hương Nguyệt kia cho ngươi một chút đan dược, một điểm giá trị cũng không có.
Trầm Tường sửng sốt, hắn đột nhiên cảm thấy Liễu Mộng Nhi này đang ghen, Liễu Mộng Nhi để ý hắn, điều này làm cho trái tim hắn nhất thời đập bịch bịch, trong lòng có một loại mạc danh vui vẻ.
- Mộng Nhi tỷ, tỷ cũng thực sự là, tỷ làm sao để cho U Lan cùng Tiên Tiên đi Nam Hoang, cái kia rất nguy hiểm!
Trầm Tường trách cứ nói .
Nhắc tới chuyện này, Liễu Mộng Nhi nhất thời tức giận lên, nàng dùng ngón tay ngọc mạnh mẽ gõ đầu Trầm Tường một thoáng, gò má như ngọc không khỏi hiện lên rặng mây đỏ ửng.
- Đều là ngươi, ta vốn là không cho các nàng đi, nhưng nha đầu U Lan này dĩ nhiên nói cái gì đại thỏ. . . ta không cho nàng đi, nàng liền hung hăng nói. . . Hừ hừ, cuối cùng ta không có biện pháp, chỉ có thể để Tiên Tiên cùng nàng đi, miễn cho nha đầu tưng tưng này lại nháo loạn lên.
Thanh âm của Liễu Mộng Nhi tràn đầy kiều oán, đây đều là Trầm Tường dạy Lãnh U Lan nói.
Trầm Tường thật không tiện nở nụ cười:
- Khái khái, Mộng Nhi tỷ, chỗ này của ta có hai mươi hạt Trúc Cơ đan, Thần Binh Thiên quốc của tỷ cần không? Muốn ta liền bán cho tỷ.
Liễu Mộng Nhi cả kinh, vội vàng nói:
- Cần, ngươi khai giá đi!
Trầm Tường cười xấu xa nói:
- Hôn ta một cái ta sẽ đưa cho tỷ.
Liễu Mộng Nhi kiều thối nói:
- Chớ có nói đùa, khẩn trương nói giá đi.
Nụ cười trên mặt Trầm Tường đột nhiên biến mất, chăm chú nói:
- Ta không cần tiền, ta chỉ nhờ Mộng Nhi tỷ giúp ta một chuyện .
Đôi mi thanh tú của Liễu Mộng Nhi chau lại, hỏi:
- Chuyện gì, ngươi nói là được rồi.
Trầm Tường nói:
- Mộng Nhi tỷ, tỷ có lò nung lớn không?
Liễu Mộng Nhi gật đầu:
- Có, ta thường thường sẽ dùng lò nung lớn để nung nấu lượng lớn tài liệu luyện khí, ngươi muốn ta hỗ trợ ngươi nung nấu đồ vật? Này đối với ta mà nói chỉ là việc nhỏ!
Trầm Tường lắc đầu một cái, cười khổ nói:
- Không phải nung nấu đồ vật, mà là luyện thân.
- Cái gì?
Liễu Mộng Nhi hoài nghi mình nghe lầm, luyện hắn? Đây không phải là hành vi tự sát sao?