Ngạo Thế Đan Thần

Chương 163: Trở về




Ngô Thiên Thiên trông thấy sau lưng Trầm Tường đều là từng vết trảo, nàng rất là tự trách, thập phần đau lòng, nàng áy náy nói:

- Thực xin lỗi, hiện tại ta giúp ngươi xử lý.

Trầm Tường mỉm cười:

- Không có việc gì đâu, vết thương nhỏ mà thôi.

Tuy hắn nói như vậy, nhưng Ngô Thiên Thiên lại cho hắn gục xuống, sau đó lấy ra một chất lỏng mát lạnh, bôi lên chút ít vết trảo sau lưng hắn, bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhẹ xoa lưng của hắn, làm hắn cảm thấy hết sức thoải mái.

- Ngô cô nương, nàng biết nàng vừa dung hợp vật kia là cái gì không?

Trầm Tường hỏi.

Ngô Thiên Thiên mặt lại nóng lên, bởi vì nàng là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật cùng một nam nhân như vậy, huống chi đáy lòng nàng đối với người nam nhân này có cảm giác rất tốt, nàng nói khẽ:

- Không biết, Trầm công tử kiến thức rộng rãi, có lẽ sẽ biết a! Về sau Trầm công tử gọi ta là Thiên Thiên là được rồi.

Trầm Tường cười hắc hắc:

- Ta nhớ được thời điểm lần thứ nhất nàng nhìn thấy ta, rất có khí thế a, hiện tại sao giống tiểu cô nương vậy! Về sau nàng gọi ta Trầm Tường là được rồi, đừng công tử gì cả.

Ngô Thiên Thiên “ ân “ một tiếng, khuôn mặt ửng đỏ:

- Trầm Tường, trước kia ta ếch ngồi đáy giếng, không biết mình nhỏ bé, hơn nữa tự cho là mình có chút thiên phú nên tâm cao khí ngạo, nếu không phải ngươi điểm tỉnh ta, có khả năng ta còn không biết sửa lại. Này làm cho trên đường tu luyện của ta về sau phạm phải càng nhiều sai lầm nữa. Nói thật, từ khi luận võ cùng ngươi, ta ở phương diện tâm cảnh tăng lên rất nhiều, này mới khiến ta đột phá bình cảnh.

Trầm Tường cười cười:

- Hiện tại nàng cũng không phải là đột phá nửa lần hay một lần, nàng là một Chân Vũ Cảnh, lại còn trẻ như vậy, đúng rồi, nàng năm nay bao nhiêu tuổi?

Lúc này Ngô Thiên Thiên cũng không hề câu nệ, bởi vì nàng biết người nam nhân này rất tốt ở chung, chỉ cần ngươi tôn trọng hắn, hắn đồng dạng tôn trọng ngươi, lại rất ngay thẳng.

Nàng thè lưỡi, khẽ cười nói:

- Ngươi chẳng lẽ không biết tuổi của nữ hài tử thọ là bí mật sao? Bất quá ta chỉ nói cho một mình ngươi, năm nay ta hai mươi tám!

- Ah! Ha ha, Đại tỷ tỷ a!

Trầm Tường cười nói, cùng mỹ nữ một chỗ Trầm Tường cũng không cự tuyệt, huống chi là đứng đầu thập đại mỹ nữ.

Từ khi Ngô Thiên Thiên bị Trầm Tường đả kích qua, liền trở nên mất lòng tin, bất quá bây giờ nàng bước vào Chân Vũ Cảnh, lần nữa khôi phục tự tin, nhưng không còn là tâm cao khí ngạo trước kia, lúc này nàng so với trước càng thêm xinh đẹp, càng thêm thành thục, càng thêm có khí chất.

- Trầm Tường, ngươi biết ta dung hợp là vật gì sao?

Ngô Thiên Thiên nhẹ nhàng cười cười, tiếp tục vuốt ve sau lưng Trầm Tường, mà những vết trảo kia cũng trở nên nhạt hơn rất nhiều.

- Cái kia gọi là Lam Tinh Hỏa Hồn, đó là một loại Vũ Hồn đặc thù hi hữu, tóm lại thứ này có thể làm cho nàng phóng xuất ra hỏa diễm không giống người thường, mà loại hỏa diễm này là thuộc về Khởi Nguyên hỏa chủng, đối với luyện đan có rất nhiều chỗ tốt!

Trầm Tường nói ra, vẻ mặt hâm mộ:

- Thứ này lợi hại lắm, sở dĩ Đan trưởng lão có thành tựu như thế, rất nhiều nguyên nhân là bởi vì nàng cũng có Hỏa Hồn!

Vũ Hồn thì Ngô Thiên Thiên ngược lại là nghe nói qua, nhưng Hỏa Hồn nàng là lần đầu tiên nghe được, nàng biết được mình nhận được chí bảo như thế, trong nội tâm cũng phi thường kích động, đương nhiên, nàng biết nếu như không có Trầm Tường mà nói, chỉ sợ nàng sớm đã bị Lam Tinh Hỏa Hồn kia hủy diệt.

- Trầm Tường, ta cũng luyện đan, ta là vừa vặn từ Phiêu Hương Thành trở về, ta bây giờ là một Luyện đan sư nhị đoạn, hi vọng về sau ngươi có thể chỉ điểm ta một chút.

Ngô Thiên Thiên bình tĩnh kích động trong lòng, lộ ra mỉm cười mê người.

Trầm Tường gật đầu cười:

- Nhất định sẽ như vậy, nàng bây giờ so với lần thứ nhất ta gặp được càng thêm xinh đẹp, có đôi khi đẹp chính thức không nhất định phải dựa vào khuôn mặt, mà là tâm mỹ nhân mỹ!

Ngô Thiên Thiên đỏ hồng mặt, gục đầu xuống thấp giọng đáp:

- Ân, cám ơn dạy bảo.

Vết trảo sau lưng Trầm Tường đã biến mất, hắn biết này là thuốc chữa thương do Ngô Thiên Thiên tự mình luyện chế, hiệu quả coi như không tệ.

- Nguy rồi, Thái Vũ thịnh hội còn có tám ngày nữa sẽ bắt đầu, bây giờ chúng ta về không kịp!

Ngô Thiên Thiên đột nhiên kinh hô lên.

- Sợ cái gì!

Trầm Tường cười lớn một tiếng, chỉ thấy phần lưng của hắn xuất hiện một đôi Hỏa Dực.

Ngô Thiên Thiên ngượng ngùng cúi đầu, nàng biết lát nữa phải cùng Trầm Tường tiếp xúc thân mật, bất quá nàng lại âm thầm chờ mong.

Trầm Tường ôm nàng, giương cánh bay cao, rất nhanh bay đến bên trên đám mây, Ngô Thiên Thiên sợ tới mức hoa dung thất sắc, bất quá nàng rất nhanh đã thích ứng được.

- Thiên Thiên, công pháp ta truyền cho nàng, nàng ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết, ta tin tưởng nàng mới truyền thụ võ công này cho nàng, nàng cũng đừng làm cho ta thất vọng.

Vẻ mặt Trầm Tường nghiêm túc nói.

- Ân, ta đáp ứng ngươi, tuyệt không truyền ra ngoài!

Ngô Thiên Thiên nhẹ gật đầu, ôm eo Trầm Tường thật chặt, mà Trầm Tường cũng dùng một cánh tay ôm eo thon mềm mại của nàng, hai người thập phần mập mờ.

Chỉ dùng ba ngày, Trầm Tường cùng Ngô Thiên Thiên liền đi tới Thiên Môn Thành, ở đây phi thường náo nhiệt, ba ngày qua, Ngô Thiên Thiên đều là ôm Trầm Tường bay trở về, nhớ tới loại cảm giác này, trong nội tâm nàng rất ấm áp, cảm thấy chuyện kia rất lãng mạn.

- Thiên Thiên, nàng còn chưa có bái sư a? Ta giới thiệu nàng cho Đan trưởng lão, hình như nàng thiếu một đồ đệ đắc ý.

Trầm Tường cười nói, này làm Ngô Thiên Thiên có chút kinh ngạc, bởi vì trong truyền thuyết, Đan trưởng lão hận không thể giết chết Trầm Tường, nhưng hiện tại xem ra, quan hệ của Trầm Tường cùng Đan trưởng lão hình như không tệ.

Mấy ngày qua, Trầm Tường cũng được biết rất nhiều sự tình của Ngô Thiên Thiên, hắn không nghĩ tới Ngô Thiên Thiên dĩ nhiên là xuất thân từ người bình thường, xác thực thiên phú không tệ, bởi vì như thế, nàng được chiêu vào Vô Song Môn, ở bên trong cả ngày lăn lộn cùng một ít đệ tử quyền quý, dần dà cũng trở nên như những người kia, bất quá nàng có thể có hôm nay, đều chính là nàng từng bước một đi tới.

- Ân.

Ngô Thiên Thiên cao hứng gật gật đầu, có thể bái Đan trưởng lão làm thầy, đây đúng là một sự tình không tệ, chỉ có điều Đan trưởng lão đều là xuất quỷ nhập thần, đã bế quan ba năm.