Ngạo Thế Đan Thần

Chương 155: Chân Vũ Cảnh (2)




Trong nội tâm Trầm Tường vô cùng kinh hãi, thì thào nói.

- Đúng vậy, muốn bước vào Thần Đạo, thiên thời địa lợi nhân hoà thiếu một thứ cũng không được, ngươi lại làm được, hài nhi kia chính là trạng thái thần hồn mà ngươi mới sinh, sau khi trưởng thành, hài nhi sẽ kia giống ngươi như đúc.

Bạch U U nói.

- Về sau ngươi chỉ cần tu luyện thần thức là được rồi, cụ thể tu luyện Thần Đạo như thế nào, ta cùng sư tỷ đều không rõ ràng lắm, ta nghĩ sẽ không có bao nhiêu người biết nó, bởi vì người như vậy quá ít.

Tô Mị Dao có chút tiếc nuối.

Lúc này tâm tình Trầm Tường thật tốt, chẳng những có thể luyện chế Trúc Cơ Đan, thần thức đột nhiên tăng mạnh, lại bước vào Thần Đạo, đương nhiên, để cho hắn vui vẻ nhất chính là, thái độ của Bạch U U đối với hắn tốt lên rất nhiều.

- Đây đều là hai vị tỷ tỷ cổ vũ ta, thời điểm các tỷ bảo ta buông tha cho, nhưng ta biết đáy lòng của các tỷ rất hi vọng ta thành công, hơn nữa ta cũng không muốn cho các tỷ thất vọng, cho nên ta mới không ngừng phá tan cực hạn thần thức.

Trầm Tường cười nói, lại là tâng bốc không đến nơi đến chốn.

- Ngươi tiếp tục luyện đan a, nhanh tiến vào Chân Vũ Cảnh!

Bạch U U nói ra, liền đi tới một bên.

Tô Mị Dao đi ở bên người Bạch U U, nương tựa ở trên người nàng, ôm eo nhỏ của nàng, trên mặt mang theo chút u sầu.

Bây giờ Trầm Tường còn có bảy phần dược liệu, hiện tại hắn đã khôi phục, cũng nên nắm chặt thời gian luyện đan!

Ba ngày đi qua, Trầm Tường thành công luyện chế ra bốn hạt Trúc Cơ Đan, tuy thất bại ba lượt, nhưng hắn vẫn hết sức hài lòng!

Trầm Tường nhìn năm hạt Trúc Cơ Đan, không khỏi cảm khái, hắn nghe nói đây chính là đan dược giá trị hơn mấy chục vạn tinh thạch một hạt, không có một bảng giá tiêu chuẩn, bình thường đều là thông qua phương thức đấu giá bán ra.

Trầm Tường ăn một hạt, bắt đầu tu luyện, áp súc toàn bộ chân khí ở trong cơ thể...

Trong lúc bất tri bất giác, Trầm Tường đã mất tích hơn tám tháng, trong khoảng thời gian này, đầy đủ thời gian cho hắn phản hồi Thái Vũ Môn tránh né, nhưng mà Thái Vũ Môn một dạng không có tin tức của hắn.

Rất nhiều người đều suy đoán, có thể là sau khi Trầm Tường trọng thương đào tẩu, lại không khôi phục, chết ở bên ngoài hoang dã, bị yêu thú ăn mất.

Trầm Tường một mực trốn ở trong lòng núi tu luyện, hắn đã ăn hết toàn bộ năm hạt Trúc Cơ Đan kia, chân khí ẩn chứa bên trong Trúc Cơ Đan cũng vượt quá dự liệu của hắn, dĩ nhiên là nhiều như thế, làm cho hắn cần rất nhiều thời gian luyện hóa.

Ban đêm, tuyết rơi dầy khắp nơi, khắp núi rừng một mảnh tuyết trắng, Ngân Nguyệt treo cao trên không trung, chiếu sáng tuyết trắng, trong núi rừng gió lạnh gào thét, xuất hiện một nam tử mặc trang phục màu đen, hắn thi triển khinh công cao tuyệt, đạp trên lá cây, ở trên đỉnh rừng rậm bay vút, tốc độ cực nhanh, nhưng lại không có lưu lại dấu vết trên tuyết trắng!

Lúc này Trầm Tường thỏa thích chạy như điên, lộ ra hưng phấn trong lòng, hắn bị đè nén ở trong lòng núi kia lâu như vậy, hôm nay rốt cục đột phá đến Chân Vũ Cảnh, trở thành một Chân Vũ Cảnh trẻ tuổi nhất từ trước tới nay, hiện tại hắn một đường chạy vội, một đường lớn tiếng gào thét, thanh âm quanh quẩn ở trong núi rừng yên tĩnh, chấn đắc lá cây run rẩy.

Ở bên trong ngũ tôn thú tượng trong cơ thể Trầm Tường, bảy hạt chân nguyên kia đều trở nên sáng ngời vô cùng, trên Thanh Long thú tượng có ba hạt chân nguyên sáng ngời, đây là chân khí của Trúc Cơ Đan quá nhiều, mới khiến cho nó ngưng tụ ra như vậy, làm ngũ tôn thú tượng sáng ngời mười hạt chân nguyên, cho hắn một chân bước vào Chân Vũ Cảnh đệ nhị đoạn, hiện tại hắn chỉ là đệ nhất đoạn, nhưng thực lực lại vượt qua đồng cấp khác rất nhiều.

Trầm Tường muốn tranh thủ thời gian ly khai phản hồi Phiêu Hương Thành, hắn muốn mua đại lượng tài liệu Bạch Ngọc Tán cùng Chân Nguyên Đan, sau khi luyện chế thành công, hắn cũng có thể đi chứng thực tứ đoạn Luyện đan sư, đến lúc đó hắn lại phản hồi Thái Vũ Môn.

Trên đường đi, Trầm Tường thỉnh thoảng ném ra ngoài một hạt Chân Khí Đan, sau đó dùng miệng tiếp được, Chân Khí Đan trong mắt hắn cũng chỉ là đồ ăn vặt.

- Thực lực Chân Vũ Cảnh là không giốngbình thường a, ta cảm giác có thể tùy tùy tiện tiện đánh nát một ngọn núi.

Trầm Tường hưng phấn nói ra, há miệng đón lấy Chân Khí Đan bị hắn ném ra không trung kia.

Đột nhiên, hắn trông thấy không trung hiện lên một đạo bạch ảnh, hạt Chân Khí Đan kia bị một thứ gì đó cướp đi!

- Con mẹ nó, cũng dám trộm đồ đạc của ta!

Hiện tại Trầm Tường vừa mới tấn cấp, bây giờ tâm tình của hắn rất tốt, nhưng ai gây hắn mà nói, sẽ trở thành đối tượng luyện tập của hắn.

Thần thức của Trầm Tường khuếch tán, rất nhanh cảm ứng được có đồ vật gì đó đang dùng một tốc độ cực nhanh thoát đi, hắn vội vàng thả ra Chu Tước Hỏa Dực đuổi theo, bởi vì loại tốc độ này không phải hắn dùng chân có thể đuổi được.

- Đến cùng là vật gì? Sao mà nhanh như vậy!

Trầm Tường không khỏi kinh ngạc, hiện tại hắn là Chân Vũ Cảnh, lại có cái gì so với hắn còn nhanh hơn, nếu như không dùng cánh mà nói, hắn khó có thể đuổi đến.

Rất nhanh, Trầm Tường đã nhìn thấy bên trong cây cối, có một con sóc màu trắng đang dùng một tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nhảy lên cành cây.

Này dĩ nhiên là một yêu thú!

- Không phải yêu thú bình thường, ngươi phải cẩn thận, loại tốc độ này rất đáng sợ!

Tô Mị Dao dặn dò.

Trầm Tường rất nhanh lao xuống dưới, phóng ra Long Cương, bởi vì đại đa số yêu thú đều sẽ e ngại Long uy, con sóc màu trắng kia cảm ứng được, cũng không khỏi sửng sốt một chút, đầu đâm vào trên một cây khô, thoạt nhìn thập phần buồn cười.

Ngay thời điểm Trầm Tường chuẩn bị đánh nó một chưởng, con sóc kia vậy mà bạo khởi một hồi Bạch Quang, Bạch Quang rất nhanh biến mất, một tiểu nha đầu bận áo trắng, như phấn điêu ngọc trác ngồi ở trên mặt tuyết, nàng đang dùng một đôi bàn tay nhỏ đáng yêu ôm đầu, miệng chu lên, trong đôi mắt ngậm đầy nước mắt, giống như là muốn khóc, làm cho người ta trìu mến.

Trông thấy một con sóc biến thành một tiểu nữ hài bảy tám tuổi đáng yêu, Trầm Tường không khỏi chấn động, hắn lại càng hoảng sợ, tuy hắn nghe nói qua sự tình yêu thú biến hóa, nhưng bình thường đều là yêu thú rất mạnh mới có thể làm được, nhưng con sóc này ngoại trừ tốc độ nhanh, một chút bộ dạng mạnh mẽ cũng không có.

- Sao ngươi trộm Chân Khí Đan của ta?

Trầm Tường lạnh lùng hỏi, tuy tiểu nha đầu kia rất đáng yêu, nhưng Trầm Tường lại không có cho nàng sắc mặt tốt.

- Người ta đói bụng nha... ngươi khiến cho người ta bị đâm rất đau, ta chán ghét ngươi!

Tiểu nữ hài ngẩng đầu lên, hai giọt nước mắt đã theo ánh mắt kia nhỏ xuống, cắn môi, trừng mắt nhìn Trầm Tường.

Đột nhiên Trầm Tường thoáng nhìn trên đỉnh đầu tiểu nha đầu này có hai đồ vật nho nhỏ, nhìn về phía trên như là sừng hươu!