Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 993: Đem bọn họ đều đánh ngã!




Tiếng huyên náo xa xa vang lên.

Ba người nhìn lại, chỉ thấy trên mặt nước là rất nhiều gốc cây đại thụ vượt sóng mà đến. Không thể không nói, những cao thủ này ngộ tính rất không tệ, bằng không, cũng không thành cao thủ được.

Bây giờ một đám khống chế thân cây trống rỗng, lại có thể hăng hái tiến lên, trông rất giống một con hải sâm khổng lồ, dùng tốc độ của cá đối đi tới. Nhưng nhìn kỹ lại phát hiện ra những người này lại dùng phương pháp trượt tuyết để khống chế cây...à thuyền.

Nhuế Bất Thông và Đổng Vô Thương Mặc Lệ Nhi đều trợn mắt há hốc mồm.

Ba người tự nhận kiến thức rộng rãi, nhưng kỳ cảnh bực này, thật sự là phá lệ, lần đầu tiên gặp được.

“Trí tuệ của nhân dân là vô cùng...” Đổng Vô Thương lẩm bẩm nói: “Ta lại chứng thật những lời này một lần nữa.”

Nhuế Bất Thông nói: “Không sai, xem ra cái đám này sống lâu quá không có việc gì làm, bắt chước mấy đứa con nít đi nghịch nước...”

Mặc Lệ Nhi cười run rẩy hết cả người, cũng phải, đa số những người này đều là cao thủ võ đạo râu tóc bạc trắng. Nhưng tư thế cưỡi thuyền lại muôn hình vạn trạng, hình dạng của thuyền cũng vô cùng kỳ lạ.

Hơn nữa có một cái thuyền trong đó, lại có hai người đều thuận tay trái. Đồng thời chèo bên trái một cái, vì thế nên thuyền đột ngột lệch sang phải. Thấy thế hai người luống cuống chân tay, cuống cuồng chèo bên phải, nên thuyền lại lệch sang bên trái.

Thuyền cây bốn phía đều tránh hai người này rất xa, sợ bị họ đụng phải.

Nhưng hai cường giả này, lại vẫn có thể dùng cách này để tiến về phía trước, tuy xiên xiên vẹo vẹo như một con cua lớn, nhưng vẫn tiến lên phía trước không ngừng.

“Mụ nội nó thật quá kì lạ...” Nhuế Bất Thông thì thào tự nói.

“Phượng hoàng xuất thế, tất nhiên là tràn ngập bảo vật! Những người này tới đây tìm bảo vật hoặc tìm Tiểu Phượng hoàng...” Mặc Lệ Nhi có chút lo lắng nhìn Nhuế Bất Thông.

Nhuế Bất Thông nhún nhún vai, nói: “Phượng hoàng đã đi rồi, bọn họ muốn tìm phượng hoàng, cũng không phải tìm ta. Chuyện này có quan hệ gì với ta? Hơn nữa, ngươi xem bộ dạng của ta rất giống phượng hoàng sao? Ngươi thấy ta anh tuấn giống như phượng hoàng à?”

Đổng Vô Thương nhịn không được cười: “Đàm Đàm so với ngươi còn anh tuấn hơn.”

Hai mắt Nhuế Bất Thông dính lại với nhau, căm giận nói: “Lấy tướng mạo Đàm Đàm đi so với ta, là cưỡng gian tư cách của ta! Là hạ độc khí chất của ta! Là gian dâm phong độ của ta! Là sỉ nhục sự thuần khiết của ta!”

Đổng Vô Thương cười ha ha: “Bước tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?”

Nhuế Bất Thông nói: “Tứ ca, linh dược này là do Tống gia đưa tới Lệ Gia để tham gia Vạn Dược Đại Điển. Nhưng Vạn Dược Đại Điển là cái gì?”

Đổng Vô Thương nháy mắt mấy cái: “Ngươi cũng cảm thấy hứng thú?”

“Ta là suy nghĩ cho ngươi, tứ ca, ngươi muốn tôi luyện đao, mà lại chờ ở thâm sơn cùng cốc, thì tôi luyện cái rắm gì?” Nhuế Bất Thông cười hai tiếng: “Chúng ta đi tới Vạn Dược Đại Điển đi, nghe nói nơi đó anh hùng thiên hạ hội tụ, Hoàng tọa như kiến, Quân tòa như cát, Thánh cấp như cẩu, Chí Tôn như núi!”

Hắn vỗ vỗ bả vai Đổng Vô Thương: “Tứ ca, đem những người ở đó toàn bộ đánh ngã, chúng ta liền vô địch Cửu Trùng Thiên!”

Trong mắt Đổng Vô Thương phát ra một đạo ánh sáng loá mắt, lẩm bẩm nói: “Đem toàn bộ người nơi đó đánh ngã, liền vô địch Cửu Trùng Thiên?”

Mặc Lệ Nhi khẩn trương đến mặt trắng bệch.

Nàng biết, Nhuế Bất Thông nói giỡn, nhưng Đổng Vô Thương thì thào như vậy, thì tuyệt đối không phải nói giỡn nữa!

Hắn thật sự muốn... đem mọi người nơi đó đánh ngã!

Nhưng trước khi đem mọi người đánh ngã, thì bản thân Đổng Vô Thương... không biết đã nằm xuống đất bao nhiêu lần, hơn nữa không chỉ nằm xuống mà còn cửu tử nhất sinh!

Nàng vừa định ngăn trở, chợt nghe Đổng Vô Thương cười lớn một tiếng, nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta liền tiếp tục nhiệm vụ, áp tải linh dược đến Vạn Dược Đại Điển, một đường xung phong liều chết! Đem bọn họ đều đánh ngã!”

Nhuế Bất Thông cười ha ha: “Còn có ta!”

“Hai tên điên!” Mặc Lệ Nhi lo lắng trăm bề, thì thào mắng. Nhưng cũng không muốn dập tắt ý chí chiến đấu của hai huynh đệ, trong mắt nàng cũng lộ ra tinh quang lóa mắt.

Thiếu niên Hắc Ma, sao có thể là hạng người tình nguyện bình thường? Trước kia bởi vì thực lực hạn chế, lại vì tình cảm với Đổng Vô Thương chưa ổn, Mặc Lệ Nhi vẫn bị Đổng Vô Thương cùng Nhuế Bất Thông che lấp, nàng cam tâm yên lặng làm tiểu nữ nhân phía sau, quản lý những chuyện vụn vặt!

Nhưng hiện tại nam nhân của mình đã có chí khí như thế, thì nữ nhân của hắn, há có thể trơ mắt đứng nhìn?

Ngươi làm anh hùng lăng thiên, ta đây đương nhiên cũng muốn làm hồng nhan cái thế!

Như vậy, mới xứng đôi với ngươi!

Khi bên cạnh ngươi, ta muốn ngươi kiêu ngạo vì ta...

Ở trong một mảng núi rừng, có một gian nhà tranh.

Một trung niên văn sĩ, đang ở trước nhà tranh, thoải mái uống trà.

Vẻ mặt hắn rất là thản nhiên, tựa như tất cả cũng không để ở trong lòng. Cả người tràn một cỗ khí chất tiêu sái không kềm chế được, làm cho người ta vừa nhìn thấy hắn sẽ nhất thời cảm thấy trời quang mây tạnh, tât cả chuyện trần thế đều bị thổi đi.

Uống một ly trà, hắn mới chậm rãi đứng dậy, đi hai bước, lẩm bẩm nói: “Vạn Dược Đại Điển, ta rốt cuộc có nên đi hay không?”

Tùy tay bắt được một cái lá đỏ trong gió bay tới, hắn nở nụ cười ấm áp: “Đương nhiên phải đi. Bởi vì, Sơ thần sẽ đi, người Dạ gia, cũng phải đi.”

Hắn cười cười, thân mình tung bay như mây trôi.

Một đường bồng bềnh xuống núi, không hề quay đầu.

Thời điểm chưa quyết định, hắn ở trong này trải nghiệm sự bình yên, nhưng một khi quyết định, lại tức khắc xuất phát, không hề do dự.

Theo ý mà đi, tùy tâm sở dục.

Ở thời điểm bầu trời dị biến, Sở Dương còn cách Gia Cát gia tổng bộ còn năm trăm dặm.

Chính ngọ.

Sở Dương cùng Lăng Hàn vũ đang nói chuyện, Sở Nhạc Nhi ngủ trên người Tử Tà Tình, còn đôi băng sơn mỹ nhân Tử Tà Tình và Lăng Hàn tuyết đang dùng phương thức đặc biệt của họ để nói chuyện với nhau.

Đột nhiên cảm giác được thiên địa linh khí bạo động, mấy người đều có vẻ sợ hãi động dung.

Đi ra ngoài, đứng ở chỗ cao nhất, thì đã phát hiện có rất nhiều người kiễng chân mà xem.

Thấy cảnh tượng kỳ lạ ở chân trời, tất cả mọi người đều im lặng không nói.

Lúc đi lên, mọi người cũng không biết, thiên địa dị động lúc này sẽ xuất hiện trong thời gian dài như vậy, đứng xem hết đã là vài ngày trôi qua.

Thẳng đến cuối cùng, cũng không có ai nói chuyện.

Đợi Hoàng quang, Lục quang, Hồng quang, Hắc khí tan hết. Mưa to tầm tã rơi xuống, mọi người vẫn đợi cho cả người ướt mèm mới hồi phục một chút tinh thần trở về phòng.

Dọc theo đường đi Sở Dương một mực cau mày.

Người khác đều đã đi vào phòng, còn hắn thì vẫn đang bước đi chậm rãi trong mưa.

Thiên địa dị tượng lúc này, cũng không phải Cửu kiếp kiếm.

Hơn nữa mình cũng không nhận ra.

Nhưng mà... Vì sao mấy đạo khí tức này mình lại cảm thấy quen thuộc và thân thiết như vậy? Hắc quang kia tuyệt đối là của tà ma ngoại đạo, nhưng không ngờ lại hàm xúc một loại ý cảnh quang minh chính đại. Bên trong tà ác là cảm giác cực kỳ thân thiết.

Tại một khắc kia, Sở Dương thậm chí nhớ tới sư đệ Đàm Đàm của mình.

Bên trong và bên ngoài của hắc khí là hai mảng đối lập.

Đàm Đàm cũng rất giống như vậy: Ở trong mắt mọi người, hắn xấu đến tột đỉnh, nhưng hắn lại tự kỷ đến cực điểm! Rõ ràng coi trọng cảm tình còn hơn sinh tử, nhưng lại bày ra bộ dạng không thèm để ý. Rõ ràng dùng thủ đoạn tà ác cực đoan, nhưng khi làm việc chính nghĩa, lại dùng thủ đoạn quang minh để đạt được mục đích của mình.

“Thực rất giống hắn!” Sở Dương lắc đầu cười khổ.

Theo cái lắc đầu của hắn, nước từ trên mặt bắn ra ngoài, rơi vào giữa màn mưa.

Mà lục quang thần bí này, cũng làm cho Sở Dương cảm thấy rất quen thuộc. Thậm chí, lúc cỗ uy áp xuất hiện, Sở Dương nhớ tới thời điểm ở cùng Úy công tử trong Tinh Linh Mật Địa...

Hồng quang, Sở Dương càng cảm thấy quen thuộc.

Hồng quang vọt lên, làm cho Sở Dương nhớ tới, Nhuế Bất Thông đột phá ở Cực Bắc Hoang Nguyên, khí tức thoát thai hoán cốt... Mà phượng hoàng bay lên lúc sau càng làm cho Sở Dương xác định, đạo hồng quang này có liên quan với Nhuế Bất Thông... Bởi vì Nhuế Bất Thông, hiện tại đang ở Thượng Tam Thiên.

Về hình ảnh Kim Long, Sở Dương nhớ tới Ngạo Tà Vân.

Hắn biết Ngạo Tà Vân là long tộc huyết mạch! Có thể có quan hệ gì với hắn không?

Nhưng lập tức Sở Dương cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: Nếu đồng thời xuất hiện thiên địa dị tượng, đều có liên quan với các huynh đệ của mình thì cũng quá vô lí đi?

Bên trong, Lăng gia đã thảo luận khí thế ngất trời.

Sở Dương đứng ở trong mưa, trầm tư một mình.

Chú ý tới hắn, chỉ có Tử Tà Tình. Ngay cả Lăng Hàn vũ cũng đã hưng trí bừng bừng tham gia thảo luận. Dù sao, mỗi lần xuất hiện tình huống bực này, liền đại biểu cho thiên hạ sắp có biến cố lớn!

“Ta dám đánh cuộc, đây tuyệt đối là Cửu kiếp kiếm chủ đã tìm được Cửu Kiếp Kiếm tiết thứ năm!” Một vị thánh cấp cao thủ Lăng gia chắc nịch nói: “Nếu có thể chứng minh không phải, ta liền cởi hết quần áo đi ra ngoài chạy bộ!”

“Hừ!” Mọi người cùng nhau khinh bỉ, chứng minh? Ngươi biết ai là Cửu kiếp kiếm chủ sao?

Sở Dương đứng ở trong mưa, nhìn Lăng gia thảo luận, trong nháy mắt cảm giác cái không khí náo nhiệt này cách mình rất xa xôi.

Xa xôi như là một giấc mộng, mà chính mình, cũng sống ở trong một giấc mộng khác.

“Thực không muốn nhớ tới các ngươi!” Sở Dương lẩm bẩm nói: “Nhớ tới các ngươi, ta liền muồn gặp các ngươi...”

“Ngươi nhớ tới cái gì?” Thanh âm Tử Tà Tình vang lên bên người.

Sở Dương nhìn lại, chỉ thấy Tử Tà Tình đã đứng ở trong mưa, đứng trước người mình.

Mưa to rơi xuống, Tử Tà Tình đứng ở trong mưa, tựa như tất cả những giọt mưa đều đánh lên người nàng, nhưng chỉ có đứng ở khoảng cách gần mới biết được, những hạt mưa này không hề chạm vào người nàng một chút nào!

Trên người nàng, không nhiễm một hạt bụi.

“Ta nhớ đến...” Sở Dương từ trong mơ màng tỉnh lại, nói: “Nhạc Nhi ngủ rồi sao?”

“Ừ. Ta cho nàng ngủ một giấc.” Tử Tà Tình thản nhiên nói: “Mưa to như thế này, từ một phương diện nào đó cũng có nghĩa là ông trời đang tẩy trừ một số thứ. Cho nên lúc này ngủ một giấc là tốt nhất!”

Sở Dương thản nhiên gật gật đầu, nghĩ đến Tử Tà Tình là vạn năm quái vật, kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể nói ra nguyên nhân thiên địa kỳ cảnh, không khỏi hỏi: “Ngươi thì sao? Ngươi nghĩ tới cái gì?”