Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 966: Đây là tiếng người sao?




Ngụy Vô Nhan đột nhiên nghĩ tới, trong đoạn thời gian kia, mình đúng là làm ít nhiệm vụ hơn, vừa có kiều thê ái tử, làm sao không nhớ gia đình?

Huống chi, đó là nửa đời sau của mình, ở thời điểm gần sáu trăm tuổi, trong lúc vô tình cứu một gia đình, mới chiếm được thê tử yêu thích, trao thân cho mình.

Tuy rằng khi đó chính mình thoạt nhìn là tráng niên, nhưng mà tính theo số tuổi, nhưng thật thật ra chính là tóc bạc mặt hồng!

Mình vì sư phụ, vốn vẫn không có ý lập gia đình, nếu không, cũng sẽ không đợi đến khi hơn sáu trăm tuổi mà chưa lấy vợ. Chỉ nghĩ cả đời này làm trâu làm ngựa, báo đáp công ơn nuôi dưỡng, dạy dỗ của sư phụ, đợi đến khi sư phụ chết đi, sau đó mình cũng chỉ cổ đơn một mình mà thôi.

Nhưng lần đó bị tình cảm chân chính xúc động, lấy vợ lập gia đình, nhưng đối với nhà mẹ đẻ của thê tử, cũng chỉ dám nói mình bốn mười mấy tuổi. Sau khi cưới, đoạn ngày tháng vợ chồng ân ái, thật sự sung sướng tựa như thần tiên. Có lão bà có gia đình, hình như cảm thấy mình không còn là cây bèo không có rễ, cuối cùng mình cùng có nơi để dựa vào, để vướng bận, để chăm lo.

Ba năm sau khi lập gia đình, lại có ái tử, quả nhiên giống như châu báu. Chỉ cảm thấy, khi đó trên đời này, không có người nào hạnh phúc hơn mình!

Nhớ kỹ rõ khi đó chính mình gần như là chạy vội đến nói cho sư phụ biết chính mình muốn kết hôn.

Người đã hơn sáu trăm tuổi, tựa như đứa bé đứng khoe ở trước mặt phụ thân, nói cho sư phụ biết hạnh phúc của mình.

Biểu tình của sư phụ khi đó là gì…Đã quên rồi, nhưng, dù sao không phải như mình suy nghĩ là đặc biệt cao hứng, chỉ nhớ rõ lúc ấy chính mình còn có chút thất vọng…Nhưng ngay sau đó lại chìm đắm trong hạnh phúc.

Ngày kết hôn, là mình mặt dày mày dạn cầu xin sư phụ thật lâu, sư phụ mới xuống núi làm chủ hôn cho mình. Sau đó, cũng vội vã chạy về.

Vẫn còn nhớ rõ, vừa mới có nhi tử, mình chạy vội tới báo tin mừng cho sư phụ, ngay lúc đó sắc mặt sư phụ có chút khó coi,...

Sau khi cưới, chính mình hạnh phúc như ý, nhưng cũng không dám quên sư phụ. Mỗi khi rảnh rỗi, liền làm nhiệm vụ, kiếm Tử Tinh, đưa đến cho sư phụ.

Nhưng bởi vì tân hôn, đúng là vẫn có mấy lần suýt nữa thì đến trễ… Nhưng cuối cùng cũng không có đến trễ!

Lần đó, chính mình được sư phụ thông báo, Tử Tinh đã hết, vì thế chính mình bỏ qua tất cả mang Tử Tinh đưa đi cho sư phụ.

Tuy rằng sau khi trở về thì thê tử cùng nhi tử đã chết oan chết uổng, nhưng ở trong lòng mình, lại chưa bao giờ hoài nghi sư phụ.

Cũng không có oán hận sư phụ.

Sư phụ là ai? Sư phụ là người dạy dỗ mình, nếu không có sư phụ, chính mình sẽ không có thành tựu ngày hôm nay. Sư phụ tuyệt không làm điều bất lợi cho mình.

Tuy rằng sư phụ nghiêm khắc, mặc dù có lúc có chút không hợp tình người, nhưng hắn luôn cô đơn một mình ở chỗ này, tính tình không tốt cũng đúng vì không ai chịu nổi sự vắng vẻ cô đơn quanh năm suốt tháng như vậy.

Cho nên sau khi không còn vướng bận, chính mình dứt khoát cũng ở lại nơi này, trừ những lúc làm nhiệm vụ kiếm Tử Tinh, thì đều ở chỗ này làm bạn cùng sư phụ.

Hôm nay, lại có thể nghe được sự thật kinh khủng như thế!

Một bên, ba người chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, sắc mặt Hồng Vô Lượng như sắt, đánh trái chặn phải, ánh mắt tĩnh táo, lãnh khốc. Một cỗ băng hàn ý thuộc Băng Tuyết Chí Tôn, quanh quẩn ở trên người hắn…

Bên trong hang đá, mặc dù sương khói tràn ngập, nhưng khí lạnh cũng tràn đầy.

Ngụy Vô Nhan giống như giống như nằm mơ, nhìn sư phụ tung hoành, ra tay như điện, chỉ cảm giác mình đang mơ thấy ác mộng mà chưa có tỉnh lại.

Chứng kiến tất cả, nghe thấy hết thảy, đều giống như không có thật.

Rốt cuộc Ngụy Vô Nhan cũng chảy nước mắt!

Khoảng cách gần như vậy, Dạ An Nhiên lại cố ý nâng cao thanh âm, Hồng Vô Lượng làm sao có thể không nghe được? Mới vừa rồi hắn đã giải thích một câu, bây giờ ngay cả giải thích cũng không giải thích.

"Sư phụ!" Ngụy Vô Nhan đau đớn hô lên.

Chiến đấu ở bên kia đột nhiên dừng lại, hai vị Chí Tôn của Gia Cát gia tộc đồng thời nhảy lùi lại, ba người đứng thành hình chữ phẩm.

Hồng Vô Lượng đứng ngơ ngác ở nơi đó, nghe được tiếng la tan nát cõi lòng của đồ đệ, thân thể run lên một cái, nhưng không quay đầu lại, thở dài một tiếng, nói: "Vô Nhan, nhớ kỹ năm đó vi sư từng nói qua với ngươi, gia đình, không được có, đó là tâm ma của tu vi võ đạo! Nếu ngươi muốn đạt được võ đạo điên phong, thì đừng nghĩ đến những chuyệ đó…"

Trong đầu Ngụy Vô Nhan nổ rầm rầm, mắt nổ đom đóm, nói một cách vô lực: "Đó, đó là trước khi ta thành thân, sau khi ta thành thân, sư phụ… Ngài biết rõ ta quý trọng, không muốn rời xa gia đình tới cỡ nào… Ta thích cảm giác có nhà..."

Vừa nói xong, đột nhiên trong lòng đau đớn giống như có dao chém.

Ôn nhu hiền thục thê tử, nhi tử hoạt bát đáng yêu…

Đến nay còn nhớ rõ, chỉ cần mình đi ra ngoài, thê tử luôn đứng ở cửa đưa tiễn, mình chưa biết chắc ngày về, nhưng mỗi lần trở về, thê tử đã sớm đứng ở cửa đón chào..."Ngươi muốn đi ra ngoài sao? Cần phải cẩn thận một chút... Trong nhà có ta, ngươi cứ yên tâm. Bình an trở về."

"Ngươi đã về? Đi đường mệt mỏi sao... Ta đi múc nước rửa cho ngươi, ngủ một giấc trước đi, nghỉ ngơi một chút.Đến nay còn nhớ rõ, khi tiểu sinh mạng kia vừa mới mới ra đời, nằm ở trong lòng ngực của mình, trong miệng cắn ngón tay, dùng một đôi mắt trắng đen rõ ràng để nhìn mình...Cảm giác ôn nhu, cái ánh mắt ngây thơ đó, cảm giác như chân với tay vậy, trong nháy mắt đã chinh phục chính mình.

Khi hắn y y nha nha kêu, lúc hắn dùng cánh tay non mềm mập mạp nhỏ bé vuốt ve mặt mình sung sướng cười, trong lòng mình thỏa mãn cỡ nào, vui sướng cỡ nào.. Mình từng thề, muốn dùng tính mạng của mình, tất cả những gì của mình, bảo vệ thê tử của mình, nhi tử của mình!

Lời thề đó còn văng vẳng bên tai, kiều thê ái tử, đã biến thành oan hồn.

Thê tử nằm bất động trên mặt đất, vẻ mặt không có thể tin, người đã chết hết, ánh mắt mở to khiếp sợ. Trong mắt đó, mặc dù là một mảnh tro tàn, nhưng mình có thể nhìn thấy nàng khiếp sợ.

Trong mắt thê tử, thậm chí còn không kịp thù hận, còn không kịp lưu luyến, vì cái gì?

Nhi tử hoạt bát đáng yêu, đã biến thành một đống thịt vụn đỏ tươi! Là ai độc ác như thế?

Ngay cả con nít cũng không buông tha?

Nhớ rõ chính mình ngất ngay tại chỗ. Một lúc lâu sau tỉnh lại, ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lên, cực kì điên cuồng. Từ đó, trừ lúc làm nhiệm vụ để kiếm Tử Tinh, chính là lang thang chân trời góc biển đi tìm kẻ thù..."Ha ha ha... Tìm kiếm kẻ thù!" Ngụy Vô Nhan đột nhiên cười một cách đau đớn.

Bốn vị Chí Tôn đều nhìn hắn.

Ngụy Vô Nhan lấy tay chống vách đá, lắc lư đứng dậy, bằng tu vi của hắn, dù bị trọng thương, ngay cả khi tay chân đều gãy, nếu muốn đứng lên, cũng không có khó khăn như vậy.

Nhưng là bây giờ, Ngụy Vô Nhan giống như người vô cùng gầy yếu đã gần đất xa trời, chỉ cảm thấy tay chân không có chút sức mạnh nào, trong lòng vắng vẻ, tim đập kịch liệt như thế, cuồng dã như thế, nhưng mình nghe tiếng đập của tim mình, nhưng xa xôi giống như từ một cái không gian khac truyền tới.

Hắn rốt cuộc đứng lên, đở thạch bích, khóe miệng đổ máu, tập tễnh tiến lên hai bước, nhìn Hồng Vô Lượng, hỏi: "Sư phụ, ta chỉ hỏi ngươi một chuyện."

Hồng Vô Lượng thở dài một tiếng, ngửa đầu hướng về phía trước, nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói: "Ngươi hỏi." Thanh âm của Ngụy Vô Nhan rất bình tĩnh, ngay cả chính hắn cũng đang kỳ quái, vào lúc này thanh âm của mình, vì sao lại có thể bình tĩnh như vậy: "Sư phụ, Nga nhi cùng Tiểu Triển, phải…Có phải... Có phải do... Ngươi... Giết không?"

Câu nói sau cùng, sáu chữ, Ngụy Vô Nhan lập lại nhiều lần, mới có thể nói xong.

Sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể lảo đảo muốn ngã, ánh mắt lại hung hăng nhìn sư phụ của hắn, không hề chớp mắt.

Hồng Vô Lượng cười ha hả một tiếng, thản nhiên nói: "Dạ huynh, hôm nay có người vây quét, tung tích của ta đã lộ ra, ta vốn tưởng rằng, người tới chính là đồ cẩu tặc Lãng Nhất Lang, cho nên mới không động, chờ ở chỗ này, chờ hắn đi vào, cùng ta đánh một trận sống chết!"

Hắn nhàn nhạt cười cười: "Không nghĩ tới tiến vào lại là ba người các ngươi. Như vậy phía ngoài còn nhưng người khác đi?"

Đệ tử của hắn là Ngụy Vô Nhan đang chờ hắn trả lời, hắn lại không thèm chú ý mà hỏi người khác.

Dạ An Nhiên gật đầu: "Không sai, vì lùng bắt ngươi, Dạ gia, Gia Cát gia, Lan gia, tất cả phái đi sáu vị Chí Tôn. Ba ngươi chúng ta ở chỗ đây, phía ngoài còn ba vị nữa."

Hồng Vô Lượng cười ha hả một tiếng: "Xem ra hôm nay, ta chạy đường trời cũng không thoát."

Dạ An Nhiên thản nhiên nói: "Bây giờ, ngươi thật sự đã không có đường có thể đi.""Không có đường có thể đi..." Hồng Vô Lượng lẩm bẩm nói, thanh âm cực thấp. Hắn ngẩng đầu lên, trầm mặc suy nghĩ một chút, không nói thêm gì nữa.

Thân thể Ngụy Vô Nhan run rẩy kịch liệt hơn, hét lớn một tiếng: "Sư phụ! Ta đang hỏi, ngươi nói đi!"Những lời này, đã là gào lên, trong âm thanh, cũng đã biến mất sự kính cẩn cùng hâm mộ.

Hồng Vô Lượng ngửa đầu hướng lên trời, nhẹ giọng nói: "Ta đã không có đường có thể đi... Một con đường chết. Sẽ nói thật cho ngươi biết cũng không sao..."Vừa nói vừa nhìn Ngụy Vô Nhan, thanh âm thậm chí rất bình tĩnh nhẹ nhàng nói: "Ngươi đã đoán được, thì còn muốn ta nói gì?"

"Đoán được? Đoán được?" Ngụy Vô Nhan lẩm bẩm xong, ánh mắt trống rỗng, đột nhiên cười ha ha như điên, hắn cười đến mức cả người run rẩy, vừa cười vừa dùng tay chống trên vách đá, cười đến khi từng giọt nước mắt lớn liên tục trào ra!

Tiếng cười kéo dài, quanh quẩn; Nhưng bốn vị Chí Tôn ở đây, cũng cảm thấy một loại thê thảm cực hạn! Tiếng cười kia, còn thê thảm gấp trăm lần so với tiếng khóc.

Ngụy Vô Nhan một bên cười, một bên hỏi: "Chỉ vì Tử Tinh? Chỉ vì ngươi không chỉ muốn duy trì thương thế, còn muốn tiến bộ? Cần ta đi kiếm? Ngươi chê ta buôn bán chậm? Có phải hay không? Có phải hay không?"Hồng Vô Lượng thản nhiên nói: "Ngươi không nên làm chậm tốc độ kiếm Tử Tinh sau khi thành thân." Hắn nhìn đệ tử của mình có chút thương hại, nói: "Nhưng thật ra năm đó, ta cũng thật khó khăn. Vô Nhan, ngươi là đệ tử duy nhất của, ta đem tất cả hy vọng, đều đặt lên trên người của ngươi. Ta rất thương ngươi, ta rất coi trọng ngươi!"

"Ngươi thật khó khăn? Đem tất cả hi vọng của ngươi đặt lên trên người ta? Ngươi thương ta? Ngươi rất coi trọng ta?" Ngụy Vô Nhan cười lớn điên cuồng: "Ngươi giết ái thê của ta, cũng bởi vì ngươi thương ta?

Ngươi giết con trai độc nhất của ta, cũng bởi vì ngươi rất coi trọng ta?!"Ngụy Vô Nhan trừng mắt: "Sư phụ... Đây là lời ngươi nói sao? *** con mẹ ngươi, đây có phải lời nói của con người không!!!!!"