Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 828: Sở gia nội loạn, bức cung




Không thể không nói, cướp bóc một lần, lại thu một lần phí, thật sự kiếm tiền rất nhanh.

Nhưng dần dần, danh tiếng lòng dạ hiểm độc của Sở thần y truyền ra, nhưng y thuật cao siêu cũng càng lúc càng truyền xa. Bắt đầu từ ngày thứ mười tám, không ngờ không cần ra ngoài đánh lén người ta nữa...

Khách hàng nhiều hơn.

Hơn nữa cơ bản đều là vết thương cũ năm xưa.

Tất cả mọi người đều là người trong giang hồ, tục ngữ nói rồi, người lang bạt trong giang hồ, ai có thể tránh được đao? Chỉ cần đã trúng đao, ai dám cam đoan chữa trị khỏi?

Đám khách hàng kéo tới cửa, cơ bản đều là lão nhân, hơn nữa tu vi cũng không cao lắm, nhưng đều giữ địa vị rất trọng yếu bên trong gia tộc, có chút thực quyền....

Chuyện này, kỳ thật chỉ cần nghĩ một chút là thông, hợp tình hợp lý. Tu vi cao, trên cơ bản đều có tu vi thâm hậu áp chế, thương thế tạm thời không lo. Địa vị thấp cũng không trả nổi chẩn phí nơi này..

Cũng chỉ có những người nằm đó từng bị đả thương, bởi vì các loại nguyên nhân mà không trừ tận gốc, phát triển thành cố tật. Hơn nữa những người này sống an nhàn sung sướng, tu vi từ đó suy yếu, kết quả là những cố tật này bạo phát.

Mà khiến tất cả các đại phu đau đầu, hầu hết đều là loại bệnh chứng này.

Thương thế mấy chục năm rồi, ai *** nói trị khỏi? Tối đa cũng chỉ là trì hoãn lại thôi. Thoải mái một hồi là xong. Loại bệnh này, nếu muốn trừ tận gốc, căn bản là người si nói mộng.

Trừ những người này, còn có một số trưởng lão tộc trưởng của một số tiểu gia tộc... Dương nhiên, không phải là gia tộc cấp bậc như Sở gia. Sở gia ở Cửu Trọng Thiên không tính là lớn, nhưng ở Bình Sa Lĩnh... cũng có thể coi là rất lớn, rất lớn rồi...

Biến hóa bậc này, khiến cho Sở Phi Yên mở to hai mắt mà nhìn. Tiểu la lỵ Sở Nhạc Nhi mỗi ngày cũng chạy tới chạy lui, hăng hái vô cùng.

Sở thần y hiện tại đang bề bộn trăm việc, tài nguyên cuồn cuộn, nhưng... Sở thần y lại bắt đầu phiền muộn.

Mỗi ngày mới kiếm được một hai trăm tử tinh... Cái này phải kiếm đến bao giờ mới đủ a. Sở thần y ngửa mặt lên trời thở dài, buồn bực vô hạn.

Nếu Sở Dương nói những lời này ra ngoài, chỉ sợ người của Sở gia cũng có thể đánh hắn thành đầu heo. Phải biết rằng, Sở gia lớn như vậy, mỗi tháng thu vào, trừ đi tất cả chi phí, cũng chỉ còn lại hơn một trăm tử tinh một chút thôi.

Hiện giờ tên gia hỏa này một ngày kiếm một hai trăm tử tinh... không ngờ còn ngại ít nữa...

Vì thế Sở thần y liền rút ra kinh nghiệm xương máu, quyết tâm đề cao bậc cửa: Muốn xem bệnh, thấp hơn một trăm tử tinh, không xem.

Hành động này lập tức đẫn tới vô số tiếng mắng chửi, nhưng mọi người cũng chẳng có cách nào. Xem tư thế Sở lão bản như lợn chết không sợ nước sôi, thật đúng là chịu thua hắn rồi.

Tiêu gia phân đường, thế lực duy nhất có thế trị được Sở gia, đã bị vị Sở thần y này đánh cho tàn tật, đến bây giờ chưa có kết quả.

Bảo gia cùng Liêu gia còn lại, lại càng không dám chọc vào Sở thần y có Sở gia làm chỗ dựa sau lưng. Hơn nữa, sau sự kiện Tiêu Ngọc Long, ngay cả ám chiêu cũng không dám dùng nữa.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn kiêu ngạo.

Tuy rằng bảng giá đề cao gấp năm lần, nhưng người bị thương tới xem bệnh vẫn không ít. Sở thần y đắc ý không thôi, bộ dáng giống như vui đến quên cả trời đất

Vèo một cái, lại một tháng trôi qua. Tử tinh lợi nhuận đã đạt tới tám ngàn có thừa. Nếu cộng thêm bốn ngàn khối nguyên vốn của Sở Dương nữa thì số lượng tử tinh đã đạt tới con số một vạn khủng bố....

Hôm nay, Sở Dương cùng nhận được hai tin tức.

Tin tức thứ nhất khiến Sở Dương nằm mộng cũng muốn cười: Tiêu gia cùng Lệ gia đã xảy ra xung đột. Song phương trước mặt va chạm nghiêm trọng, tùy thời có thể đại chiến. Đối với sự tình bên này, Tiêu gia tạm thời không quan tâm... đối với Tiêu gia mà nói, chỉ một cái phân đường Bình Sa Lĩnh, thật đúng là không đáng để vào mắt.

Nếu như là bình thường, không có việc gì làm, đương nhiên sẽ coi đây là đại sự. Nhưng hiện tại thời buổi rối ren, Lệ gia có được một trong cửu kiếp... Tiêu gia lại ở cách đó không xa....

Cho nên Tiêu gia đương nhiên phải biết lấy hay bỏ.

Đối với xung đột giữa phân đường và chấp pháp giả, Tiêu gia cũng đưa ra một lời giải thích đầy đủ thành ý: Tử tinh hai vạn khối, bồi thường tổn thất chấp pháp đường cùng chấp pháp giả.

Còn chuyện chấp pháp đường xử lý Tiêu Ngọc Long, cũng tỏ vẻ cảm tạ, thay chúng ta thanh lọc môn hộ.

Đương nhiên, ý nghĩ thực sự thế nào thì ai cũng không biết. Nhưng ít ra, ở mặt ngoài cũng là hòa hợp êm thấm như vậy.

Tử tinh của Tiêu gia rất nhanh đã giao cho chấp pháp giả. Tổng bộ chấp pháp giả khấu lưu một vạn khối, chuyển xuống dưới cho chấp pháp đường Bình Sa Lĩnh một vạn khối.

Sa Tâm Lượng phái người, bí mật chuyển cho Sở thần y một ngàn khối tử tinh. Nguyên nhân bên trong thì đương nhiên tự hiểu trong lòng...

Từ một tháng trước, Sở thần y đã báo cho Sa thống lĩnh: Vô luận thế nào cũng không thể để người khác biết ta từng trị bệnh cho các ngươi. Nói cách khác, tại trước mặt người ngoài, chúng ta đều là người xa lạ.

Sa Tâm Lượng lập tức đáp ứng, cho nên khi làm việc này, đều cực kỳ bí mật...

Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục từ Tiêu gia, Sa Tâm Lượng giơ tay chém xuống, đem đám người Tiêu Ngọc Long ra chém đầu một lượt răn đe người khác. Vì thế, sự tình Tiêu gia đã đi vào kết thúc.

Sở thần y cảm thấy hứng thú nhất là chuyện Lệ gia và Tiêu gia xung đột. Bởi vì tin tức bế tắc, không thể lưu thông, biết không rõ. Trừ điểm này ra, Sở thần y đối với sự kiện này vẫn cảm thấy mười hai vạn phần hài lòng.

Chuyện thứ hai khiến cho Sở thần y nằm mơ cũng muốn giết người.

Sự tình ở Sở gia.

Mấy vị đại quản sự thấy Sở thần y đã không thể dùng 'ngày kiếm đấu tiền' để hình dung nữa rồi. Lợi nhuận một tháng không ngờ còn gấp tám chín lần lợi nhuận một năm của một gia tộc lớn như Sở gia.... Tất cả đều đỏ mắt.....

Tất cả mọi người đều vì gia tộc mà lao lực lao tâm nhiều năm như vậy. Ngươi chỉ là một nhi tử mới tìm lại được, địa vị ở Sở gia còn chưa củng cố, không ngờ đã muốn độc chiếm cái bánh lớn như vậy... Thậm chí còn không có chút biểu hiện nào?

Quá không hiểu chuyện rồi.

Hơn nữa, còn lợi dụng trụ cột mà chúng ta vất vả dốc sức bao nhiêu năm mới tạo ra được.

Vì thế mọi người mới đưa ra ý kiến với Sở lão gia tử: Thu hồi y quán đó trở về gia tộc. Hoặc là bắt y quán mỗi tháng nộp lên chín thành rưỡi lợi nhuận hàng tháng.

Việc này, có người âm thầm thao túng, toàn bộ Sở gia, nhân tình lại xôn xao, quần chúng bất mãn.

Mấy năm gần đây, Sở Phi Lăng mở rộng vây cánh bốn phía, thu nạp thế lực gia tộc. Thủ đoạn hắn cao minh, tâm cơ thâm trầm linh mẫn, thực lực bây giờ đã thành đại thế rồi.

Hơn trăm người cùng bức bách. Hơn nữa tất cả đều là nhân tài ưu tú, nhân tài chủ quản trong các nghành sản xuất của Sở gia. Trong đó còn có không ít võ đạo cao thủ.

Sở lão gia tử đương nhiên tức giận.

Ngay tại đại sảnh Sở gia, lão gia tử đã nổi điên lên rồi, chửi mắng cả một buổi trưa, nhưng hơn trăm người vẫn quỳ chết ở đó, không hề có người nào rút lui.

Sở Hùng Thành tức mà không có chỗ đánh, rốt cuộc nói: "Đó là tôn tử của ta, hơn nữa còn là trưởng tôn Sở gia ta, truyền nhân dòng chính. Đệ tử Sở gia hiện tại, ai mà không kiêm chức vụ quan trọng? Trưởng tôn của ta chỉ chưởng quản một cái tiệm thuốc nho nhỏ, hơn nữa còn là trưởng tử ta dùng tiền mua lại, chuyển thành tài sản cá nhân, các ngươi dựa vào cái gì mà khó chịu?"

"Người khác có bản lĩnh kiếm tử tinh, các ngươi đều thèm đỏ mắt? Vì sao các ngươi không tự đi kiếm đi? Cứ ở dây đỏ mắt, thèm muốn thành tựu của người khác? Một lũ hỗn đản?"

Sở lão gia tử dậm chân mắt to. Lời này thật sự là mắng thật sảng khoái, nhưng rốt cuộc cũng khiến nhiều người tức giận.

Hoặc cũng có thể là Sở Phi Long sai sử bọn họ làm như vậy, chính là bức Sở lão gia tử nói ra những lời này...

Một trung niên nhân diên mạo hung ác nham hiểm ngẩng đầu lên: "Gia chủ, ý của ngài là... Tất cả chúng ta đều đang cố tình gây sự?"

Sở Hùng Thành giận dữ,nói: "Thì sao? Chẳng lẽ không đúng?"

Trung niên nhân bi thương cười lớn một tiếng, bi thương nói: "Gia chủ đại nhân, tiểu nhân từ khi gia nhập Sở gia, cũng đã được hơn ba mươi ba năm rồi. Ba mươi ba năm, gia chủ đại nhân không chê, tiểu nhân không quản mệt nhọc, khởi bước từ một kẻ võ sĩ, dần dần trở thành tiểu chấp sự, trở thành phó chủ quản, trở thành chủ quản, trở thành đại chấp sự.. Cho tới bây giờ, ở Sở gia còn chưa tính là chống đỡ một phương, nhưng ít nhiều cũng góp chút tâm lực."

"Vì quản lý tốt chuyện của mình, không để gia chủ ngài thất vọng, tiểu nhân thậm chí còn không có thời gian luyện công, toàn tâm toàn ý ở trong trướng phòng, làm bạn với con số, bắt đầu luồn cúi tạo dựng các mối quan hệ, chỉ cầu Sở gia có thể giàu có đầy đủ. Gia chủ đại nhân, có lẽ ngài không biết, ba mươi ba năm trước, tiểu nhân chính là vương tọa bát phẩm, hiện giờ chỉ là vương tọa cửu phẩm."

"Ha ha, ba mươi ba năm, cũng chỉ tăng một phẩm." Người này cười lớn, bi phân vô cùng: "Tiểu nhân thiên tư không tốt, nhưng ba mươi ba năm trước, tiểu nhân cũng chỉ hai mươi lăm tuổi. hiện giờ đã năm mươi tám rồi...."

"Sở gia một năm thu vào, một năm nhiều nhất cũng chỉ có hai ngàn ba trăm khối tử tinh. Nhưng lúc đó mọi người đều phi thường thỏa mãn. Đó là bởi vì, nó đủ để bồi dưỡng cao thủ gia tộc, bảo hộ bình an, phát triển thực lực, càng thêm củng cố."

"Hiện giờ, rõ ràng có một cơ hội giúp gia tộc bay cao. Một cái y quán, một tháng thu vào tám ngàn tử tinh." Trung niên nhân gần như muốn hét lên: "Gia chủ đại nhân, tám ngàn tử tinh đó... Tám ngàn tử tinh này cũng đủ khiến thực lực chỉnh thể Sở gia chúng ta tăng lên một bậc. Mỗi tháng tám ngàn, liên tục hai năm, Sở gia chúng ta có thể thay hình đổi dáng."

"Vô số võ sĩ lâm vào bình cảnh, có số tử tinh này, là có thể đột phá."

Trung niên nhân khàn trọng nói: "Tiểu nhân hiện giờ phụ trách ngoại sự, chỉ là một ngoại sự, không có tu vi cao thâm gì, số tử tinh này, tiểu nhân có thể hưởng thụ bao nhiêu? Chẳng lẽ tiểu nhân là vì bản thân mình ư?

"Hiện giờ, gia chủ đại nhân vì tôn tử mình, không ngờ không phân tốt xấu, thiên vị hắn. Chúng ta toàn tâm toàn ý vì Sở gia, không ngờ lại thành cố ý gây sự?"

Hắn buồn bã nói: "Tiểu nhân cũng hiểu, gia chủ đại nhân cảm thấy đại tôn tử mình thua thiệt, phải có bồi thường cho nên mới làm như vậy. Hơn nữa, Sở Phi Lăng đại thiếu gia đích xác cũng mua lại y quán, đưa cho nhi tử mình, theo đạo lý mà nói, đích thật là tài sản cá nhân."

"Chỉ là... Cho dù là tôn tử gia chủ đại nhân, thì hắn cũng là họ Sở. Cá nhân hắn thuộc Sở gia, vì sao còn phân chia cái gì mà tài sản cá nhân?"

Hắn xoay người, nói với mọi người: "Chúng ta làm sai chỗ nào? Ta nói sai sao? Vì sao chúng ta lại bị đãi ngộ như thế?"

Mọi người trên mặt đều lộ ra thần sắc bi phẫn.

Người này xoay người, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, hướng về Sở Hùng Thành mà dập đầu mấy cái, ngẩng đầu lên, bộ dáng nản lòng thoái chí, nghiêm nghị nói: "Gia chủ, tiểu nhân tuổi tác đã cao, tâm lực hao tổn quá độ, không thể chịu nổi trọng trách, cho phép tiểu nhân cáo lão hồi hương... an hưởng tuổi già....."