Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 70: Cố Diệu Linh trong truyền thuyết




"Con gái của nghĩa phụ lớn hơn ta một tuổi, và cũng bởi vì nàng mà ta mới bỏ nhà ra đi."

Cố Độc Hành trong ánh mắt ẩn chứa một chút đau khổ pha lẫn với niềm hạnh phúc khi nhắc tới người con gái này: "Từ nhỏ, Tiểu Diệu tỷ chính là vị thần thủ hộ của ta. Bất kể là có chuyện gì rắc rối hay bị khiển trách đay nghiến thì Tiểu Diệu tỷ đều đứng trước che chở cho ta. Mỗi lần ta bị hai vị nghĩa huynh làm khó dễ thì cũng là Tiểu Diệu tỷ đứng ra giúp ta. Ta không hiểu thì nàng dạy ta, ta đạt không tới thì nàng giúp ta, nàng thậm chí vì ta mà đi đối nghịch với trưởng lão trong gia tộc, đối nghịch với thân ca ca của mình!"

"
Ta vẫn được nàng che chở dưới cánh tay của mình, bình bình an an không chút lo âu mà lớn lên. Từ nhỏ đến lới, mỗi lần ta chuẩn bị đột phá tiến cảnh thì cũng chính nàng đến Dược Viên và Tàng Bảo Các của gia tộc, tìm kiếm linh dược giúp ta đột phá. Có rất nhiều linh dược đều là thiên tài địa bảo, là báu vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, hết sức vô giá! Nhờ những bảo vật vô giá này cộng với sự trợ giúp từng li từng tí của Tiểu Diệu tỷ mà thiên tài danh tiếng như ta mới có thành tựu của ngày hôm nay! Con đường tu luyện của ta thuận buồm xuôi gió, hầu như không có gặp chút tắt nghẽn nào. Chỉ cần ta lâm vào bình cảnh thì dưới lực lượng của linh đan diệu dược, tất cả các trở ngại căn bản không còn là vấn đề gì nữa!"

"
Những linh dược mà Tiểu Diệu tỷ trộm được, có rất nhiều thứ ngay cả nghĩa phụ cùng mấy vị Thái Thượng trưởng lão cũng không được dùng tới. Vì vậy, Tiểu Diệu tỷ bởi vì ta mà đã chịu đựng không biết bao nhiêu trách phạt. Trong khi đó ta hoàn toàn như trong mộng, không biết gì cả. Cứ mỗi một lần mang đan dược đến, Tiểu Diệu tỷ đều nói với ta là những thứ này đã có sẵn ở trong nhà, và ta cứ ngờ nghệch ăn sạch hết…"

Sở Dương lặng thinh lắng nghe, trong nội tâm rốt cuộc đã hiểu rõ do đâu mà ở kiếp trước, Cố Độc Hành sở dĩ tuổi còn rất trẻ mà tạo ra một truyền kỳ về tu luyện. Thì ra đây chính là nguyên do.

Với nhân lực vật lực hùng hậu của đại gia tộc như Cố gia, linh dược thu thập được có lẽ nào lại là những thứ bình thường? Cố Độc Hành đã dùng hết một số lượng linh dược lớn như vậy, tốc độ tu luyện không nhanh mới là lạ.

"Chúng ta dần dần lớn lên, cũng nhờ Tiểu Diệu tỷ coi trời bằng vung mà không ngừng cung cấp linh dược, từ đó tốc độ tu luyện của ta đã vượt xa tất cả các bạn cùng lứa tuổi, lần lượt đột phá các cấp và trở thành thiên tài được tất cả thành viên trong gia tộc để ý tới. Nhưng bọn họ nào biết vì tên thiên tài này mà Tiểu Diệu tỷ đã bỏ ra vô tận tâm huyết, vì ta mà chịu đựng bao nhiêu ủy khuất."

"Mà ta cũng tự hào kiêu hãnh về thiên phú của mình. Ta thật quá vô tâm mà..." Cổ Độc Hành trong mắt chớp nhoáng một ánh hào quang trong suốt, đột nhiên ngửa cổ lên, đem chén rượu uống cạn một hơi rồi cầm bầu rượu tiếp tục châm đầy chén.

"Cho đến một ngày kia, khi Tiểu Diệu tỷ vì giúp ta đột phá Kiếm Tông, đã lấy đi chí bảo của gia tộc là Vân Tiêu Tử Linh Chi, khiến cho toàn thể gia tộc nổi giận lôi đình!"

Cố Độc Hành chợt đánh một quyền thật mạnh vào đầu mình: "Ngay ở khoảnh khắc ta đột phá bình cảnh của Kiếm Tông, nghĩa phụ trong lúc tức giận đã cắt đi một chân của Tiểu Diệu tỷ rồi đem nàng nhốt lại."

"Hai vị nghĩa huynh vì vậy mà căm phẫn ta hơn nên họ đã tìm đến ta trút giận, có điều vì không biết rõ tình hình nên đã bị ta đây đánh cho một trận. Sau đó đại huynh tức giận mắng: "Ngươi một mực trốn đằng sau nữ tử, không cảm thấy thẹn hay sao? Hôm nay ngươi hại Diệu Linh thê thảm như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy áy náy sao?"

"
Ta kinh ngạc đuổi theo bọn họ hỏi cho ra lẽ… và bọn họ lần này không có giấu diếm gì hết, cái gì cũng đều nói cho ta nghe." Nước mắt Cố Độc Hành từng giọt, từng giọt nhỏ vào trong chén rượu: "Ta đi tìm nghĩa phụ thì ngài chỉ biết thở dài và nói với ta rằng, bởi vì Tiểu Diệu tỷ đã nhiều lần ăn cắp tài vật của gia tộc, nên bị trưởng lão hội hợp quyết trừng phạt tống giam vào Điền Long động! Hơn nữa thời hạn còn là vĩnh viễn! Vân Tiêu Tử Linh Chi chính là chí bảo gia tộc, chỉ đợi thời điểm Thái Thượng đại trưởng lão trùng kích Vũ Hoàng mới dùng đến. Nếu có thể trùng kích thành công thì sẽ giúp gia tộc ta trở thành đệ nhất gia tộc, sau đó xông vào Thượng Tam Thiên, đem bá nghiệp gia tộc phát dương quang đại! Tiểu Diệu tỷ đã trộm lấy cho ta và ta cũng đã ăn hết, thế là tiêu tan mấy chục năm chuẩn bị của gia tộc!"

"
Điều này đối với toàn cả gia tộc mà nói, chính là một việc không cách nào tha thứ được! Nếu như gia tộc khác có thế lực ngang hàng có người đột phá thành công Vũ Hoàng, như vậy thì gia tộc Cố gia lúc đó chỉ có nước ôm họa diệt vong! Mà Tiểu Diệu tỷ lại cho ta ăn Vân Tiêu Tử Linh Chi thì chẳng khác nào nàng chọn lấy con đường đoạn tuyệt với gia tộc! Đây là một sự sai lầm không thể tha thứ!"

Sở Dương thở dài một hơi thật sâu.

Tại giờ phút này, sự miêu tả của Cố Độc Hành về Cố Diệu Linh làm hắn không khỏi liên tưởng đến Mạc Khinh Vũ!

Hai người con gái này hiển nhiên rất giống nhau, vì người mình yêu mà bất chấp tất cả! Trong mắt họ, ngoại trừ người yêu ra, những thứ khác không đáng để ý tới!

"Ta chỉ có duy nhất một cơ hội để được nhìn nàng và lần đó là nhờ có nghĩa phụ cho phép. Theo ta được biết, sau đó nàng đã bị áp giải đến Điền Long động."

"
Chúng ta cách nhau bởi một tuyến Tử Huyền Kim sách lan (hàng rào), lúc đó ta khóc đến ruột gan đứt từng đoạn. Ta hỏi nàng vì sao nàng khờ khạo như vậy, vì cái gì chứ? Vì ta chăng, thật không đáng, quả thật không đáng!" Cố Độc Hành nước mắt tuôn trào, hắn cầm bầu rượu lên điên cuồng uống lấy uống để, nước mắt và rượu pha lẫn vào nhau, chảy vào trong miệng của hắn.

Sở Dương thở dài một tiếng, lặng yên cầm lấy một vò rượu đưa cho Cố Độc Hành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"
Rầm!" Đặt mạnh bầu rượu trống rỗng xuống trên bàn, Cố Độc Hành hai mắt đỏ bừng: "Lúc đó Tiểu Diệu tỷ chỉ nói: Kẻ ngốc, ngươi đúng là một kẻ ngốc."

"
Nàng nói: Từ lúc còn nhỏ, ta đã coi ngươi là đệ đệ và đặc biệt quý mến ngươi, cho nên có thứ gì tốt cũng đều cho ngươi, nhưng tới lúc chúng ta trưởng thành, ta đã không còn coi ngươi là đệ đệ được nữa."

"
Khi Tiểu Diệu tỷ nói những lời này, tim nàng trở nên đập mạnh và loạn nhịp. Nàng nhìn ta thật lâu, sau đó cười buồn nói: Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, không có chuyện gì cả đâu. Hiện giờ vừa vặn đúng lúc ta cần phải bế quan. Đệ đệ ngốc, ngươi không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên thành gia lập thất đi. Đáng tiếc là Tiểu Diệu tỷ không có cơ hội uống rượu mừng của ngươi nữa rồi. Đi đi, ngươi đi đi. Sau này đừng đến đây nữa, cứ coi như ngươi chưa từng có một Tiểu Diệu tỷ này."

"
Sau đó Tiểu Diệu tỷ liền quay người, tự mình đi vào Điền Long động." Cố Độc Hành mặt mày dữ tợn, toàn thân run lẩy bẩy.

"
Tiểu Diệu tỷ trong lòng ta chẳng khác nào một nữ thần!" Cố Độc Hành run rẩy: "Ta vốn thích nàng, sùng bái nàng… Ta… Ta … Nhưng đợi đến khi nàng đã vào Điền Long động thì ta mới phát hiện ra mình đã yêu nàng, đời này không còn gì quan trọng hơn bằng nàng, ta không thể không có nàng! Ta không thể không có nàng a…!"

Cố Độc hành gầm nhẹ một tiếng rồi ngẩng đầu lên, nước mắt trên mặt tuôn rơi như mưa: "
Có thể nàng cả đời sẽ bị giam cầm trong Điền Long động, không thể rời khỏi vì mắc phải lỗi lầm quá lớn..."

"
Vậy rốt cuộc có cách nào hoặc phải đạt được điều kiện gì mới có thể cứu nàng ra? Tìm một Vân Tiêu Tử Linh Chi khác?" Sở Dương ánh mắt bình tĩnh, hỏi ngược lại.

"
Vô dụng thôi. Thái Thượng đại trưởng lão nghe được tin tức này khi hắn đang ở thời khắc mấu chốt của trùng kích bình cảnh, vì thế mà tâm thần bị chấn động và thổ huyết tại chỗ. Không những trùng kích thất bại mà giai vị còn bị tụt xuống, cả đời này không còn cơ hội trùng kích Vũ Hoàng được nữa. Ngoài Thái Thượng đại trưởng lão ra, những người khác trong gia tộc bọn ta đều không đạt tới tầng thứ ấy!"

"
Vậy nghĩa phụ của ngươi nói sao?"

"
Nghĩa phụ… cũng không có cách nào." Cố Độc Hành thẫn thờ nhìn vào khoảng không gian trước mặt, nước mắt lặng lẽ chảy dài: "Ta cứ như vậy mà sống không bằng chết trong thời gian hai năm. Trong thời gian đó, nghĩa phụ cũng an bài một số hôn sự cho ta..."

Sở Dương nhất thời hiểu rõ.

Xem ra, vị Đằng Long Kiếm Vương này không chỉ là một người si kiếm mà còn là một người si tình.

"
Dù ra sao đi chăng nữa, cho dù ta có suốt đời cô độc thì ta vẫn không có khả năng đến xin lỗi Tiểu Diệu tỷ!" Cổ Độc Hành cắn răng: "Cho nên ta liền chạy trốn."

Thảo nào người này ở kiếp trước tu luyện như phát cuồng. Tấn cấp nhanh như vậy nguyên do là vì hắn muốn bằng chính sức của mình, trùng kích Kiếm Đế rồi sau đó giải cứu Cố Diệu Linh.

Sở Dương tự dưng cả, thấy rầu rĩ trong lòng.