Sau khi thực thi kế hoạch này, Mạc Thiên Cơ liền lập tức nhận ra, mình đã quên một điều, đó chính là nhân tính lạnh lùng hiện nay.
Đối với chuyện người chết tộc diệt, con người bây giờ thật sự quá mức lạnh lùng. Chỉ cần người chết không phải là mình, căn bản sẽ không để vào trong lòng, thậm chí còn có nhiều người kiễng chân xem náo nhiệt, vui sướng khi người khác gặp họa.
Mạc Thiên Cơ nắm tư liệu bốn năm mươi tiểu thế gia phù hợp điều kiện trên tay, lần đầu tiên hành động đã nhổ sạch ba nhà trong đó, vết tích rõ ràng.
Dựa theo tính toán ban đầu của Mạc Thiên Cơ, ba gia tộc này vừa diệt, hẳn là có thể tạo ra hưởng ứng. Nhưng sự lạnh lùng của thế nhân đã vượt ra khỏi dự đoán của hắn.
Mạc Thiên Cơ lập tức ý thức được sai lầm của mình, lập tức hạ lệnh, lại diệt ba gia tộc nữa, đồng thời cũng triển khai đồng bộ hành động thu nạp tiểu nữ hài. Đến lúc này, rốt cuộc mới tạo ra chút bọt nước.
Nhưng còn xa mới đạt được yêu cầu như mong muốn. Mạc Thiên Cơ đơn giản lại hạ lệnh, tàn sát bảy tiểu gia tộc khác, chuyện thu nạp tiểu nữ hài cũng được tăng cường, khua chiêng gióng trống tiến hành.
Sau đó mấy ngày, nhìn giang hồ đã bắt đầu sôi trào, Mạc Thiên Cơ lập tức lại diệt sáu gia tộc. Chẳng khác nào giữa thởi điểm liệt hỏa bốc lên tận trời này, lại hất thêm một gáo dầu hỏa.
Thực hiện những hành động này, nhân thủ thấp nhất cũng là võ tôn, hoàng tọa dẫn đội, vương cấp cao thủ là trung kiên...
Rốt cuộc, hình ảnh mà Mạc Thiên Cơ mong muốn, cuối cùng cũng xuất hiện.
Hôm nay vừa xuất môn, đã bị chặn lại ở trong tửu lâu.
"Mạc gia chủ, lão hủ có việc cầu kiến, xin hỏi Mạc gia chủ có thể nghe lão hủ một lời?" Lên tiếng là một lão đầu nhi râu tóc bạc trắng.
Lão đầu nhi này tên là Mạc Nhược Thủy, tuy cũng họ Mạc, cũng là một vị cửu phẩm vương tọa, hơn nữa còn là một vị cao thủ độc hành sống trong phạm vi thống trị của Mạc thị gia tộc, nhưng từ trước tới giờ lại luôn độc lai độc vãng, phục tùng Mạc thị gia tộc quản lý, nhưng lại chưa bao giờ hoàn toàn quy thuận. Nguồn: http://truyenfull.vn
Cũng tính là một người tự do nằm ngoài quy tắc. Mục tiêu của Mạc Thiên Cơ, chính là người như thế.
"Mạc lão có chuyện gì cứ nói. Không sao cả." Mạc Thiên Cơ đứng lên, nhoẻn miệng cười. Khuôn mặt hắn vốn hơi âm trầm, lại gượng nở một nụ cười như vậy, càng khiến cho người ta cảm thấy tình thế nghiêm trọng.
"Xin hỏi Mạc gia chủ, chuyện diệt tộc trong giang hồ lần này, Mạc gia chủ có cái nhìn thế nào? Mọi người đều rất nghi hoặc, Mạc gia chủ có thể vì mọi người mà chỉ điểm một chút bến mê?" Mạc Nhược Thủy đầu tiên là cảm tạ Mạc Thiên Cơ một tiếng, sau đó liền vội vàng đưa ra câu hỏi.
"Cái này...." Mạc Thiên Cơ thoáng nhíu mày một cái, nhưng lập tức khôi phục lại nụ cười sáng lạn ấm áp, thản nhiên nói: "Loại chuyện này... ở Trung Tam thiên, không phải rất phổ biến sao? Ha ha, có đại sự gì đâu. Mạc lão không cần sốt ruột, mọi người giải tán đi."
Hắn càng nói như vậy, mọi người lại càng không tin. Không những không giải tán, mà ngược lại còn đứng lại, càng không đi.
"Mạc gia chủ chớ nên xem thường chuyện này.... Việc này chỉ sợ không phải bình thường." Mạc Nhược Thủy vuốt chòm râu bạc trắng của mình, nói: "Mạc gia chủ trong lòng đương nhiên đã có kế hoạch, lão hủ cũng không dám hỏi hiểu, chỉ là lắm miệng hỏi một câu, gia tộc điều tra, có kết quả gì không?"
Sắc mặc Mạc Thiên Cơ trầm xuống, thản nhiên nói: "Chuyện này, cũng không cần Mạc lão quan tâm tới. Ngài đã lớn tuổi rồi, vẫn sống thanh nhàn thì tốt hơn."
Những lời này không chút khách khí, nhưng mọi người ở đây trong lòng lại cảm thấy chấn động?
Biểu hiện của Mạc Thiên Cơ, tựa hồ bị người ta chọc trúng chỗ đau? Có vẻ như thẹn quá hóa giận? Đây chẳng phải nói rằng, hắn cũng không có biện pháp nào đối với kẻ hạ thủ kia hay sao?
Nhưng nếu như các đại gia tộc không quản tới chuyện này...Những người như chúng ta chẳng phải như cá nằm trên thớt, chờ xui xẻo tìm tới hay sao? Tại sao không vội cho được?
Mạc Nhược Thủy cũng không tức giận, chân thành nói: "Lão hủ ngược lại cũng có mấy thiển kiến...."
"Ồ?" Mạc Thiên Cơ sắc mặt không đổi, nhìn hắn một chút, nói: "Mạc lão thấy thế nào?"
"Mấy ngày nay, lão hủ từng tới hiện trường mấy gia tộc bị tàn sát, nhìn qua một chút... Sau đó lão hủ phát hiện, máu tươi giàn giụa, tử thi như núi, thủ đoạn hung thủ vô cùng tàn nhẫn. Hiện trường tuy hỗn loạn, nhưng lão hủ vẫn tìm được một số thứ trong đó...."
Nói xong, hắn lại mỉm cười có chút đắc ý, từ trong lồng ngực lấy ra một khối gạch thanh ngọc được bọc gói rất cẩn thận, mở ra từng lớp từng lớp, mọi người lập tức phát hiện...Phía trên có một vết bẩn, màu tím đen.
Mạc Nhược Thủy chỉ vào vất bẩn màu tím đen nói: "Hung thủ hành sự phi thường sạch sẽ, nhưng... trên viên gạch này, rõ ràng chính là một vết máu độc... Chỉ có trúng độc, hoặc là bị đả thương thổ huyết, mới có thể tạo ra vết máu như vậy. Hơn nữa, chỉ có phun lên thanh ngọc hoặc là bạch ngọc, mới làm lộ ra độc tính kịch liệt. Sau khi trúng độc thân vong, loại độc tố này ngược lại không thể tra ra được...."
Mạc Nhược Thủy tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Nếu như lão hủ mắt không có mờ... đây chính là... Độc Sát chi độc!"
"Độc Sát chi độc?"Mạc Thiên Cơ có chút giật mình, khẽ hô lên một tiếng, nhưng hắn lập tức áp chế thanh âm, thấp giọng nghiêm túc cảnh cáo, nói: "Mạc lão, lời này không thể tùy tiện nói."
Mạc Nhược Thủy lập tức có chút buồn bực, ngươi còn bảo ta không thể tùy tiện nói? Không thấy ta đã tới gần ngươi, giảm thấp thanh âm xuống, chỉ nói với một mình ngươi sao? Nhưng lại cả kinh thốt lên như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều nghe thấy được, vậy mà còn cảnh cáo ta một câu? Đây là cái rắm gì...
Mạc Thiên Cơ cầm lấy khối gạch thanh ngọc, lật qua lật lại quan sát, càng nhìn sắc mặt càng khó coi. Đợi đến khi hắn đưa lên mũi khẽ ngửi một cái, sắc mặt liền lập tức âm trầm tới cực điểm.
Vừa rồi hắn kêu lên một tiếng kinh hãi, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng, lập tức lặng ngắt như tờ: Độc Sát chi độc? Âu gia? Là Âu gia đã hạ thủ? Vì cái gì?
Sắc mặt Mạc Nhược Thủy có chút xấu hổ, lập tức cảm thấy tiến thối đều không xong, ngây ngẩn một chút, sắc mặt mới trở nên kiên quyết, giống đã thông suốt vậy, nói: "Mạc gia chủ, còn một việc, không biết Mạc gia chủ có phát hiện hay không... Trong mười chín gia tộc bị tàn sát này... Đều có nữ nhi được xưng tụng là thiên tài, mười bốn mười lăm tuổi?..."
"Hơn nữa, trong khoảng thời gian này... ấu nữ mất tích lại đột tăng...."
Mạc Nhược Thủy cắn chặt răng nói: "Hơn nữa, hiện giờ, đã có không ít cao thủ mất tích thần bí... điểm này...."
Mạc Thiên Cơ nhíu mày, trầm tư, thật lâu sau mới lắc lắc đầu: "Ta biết ngươi nói rất có lý, nhưng... Cũng không tránh khỏi quá kinh người rồi. Bọn họ nào có la gan lớn như vậy? Quá không biết tự lượng sức mình."
Mạc Nhược Thủy trầm trọng nói: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."
"Mạc Thiên Cơ trầm ngâm không nói, sắc mặt có chút mâu thuẫn tranh đấu, tựa hồ không quyết định được chủ ý.
"Mạc gia chủ, hiện giờ chỉ có đại gia tộc các ngươi mới có lực đối kháng, cứu vớt chúng ta. Nếu như các ngươi... Chúng ta thật sự không còn đường sống nữa rồi."
Mạc Nhược Thủy nói những lời này thập phần đáng thương. Mấy ngày thời gian, hai lão bằng hữu lần lượt mất tích, còn có một người bị giết chết, khiến cho hắn trong lòng cảm thấy tràn ngập nguy cơ.
"Việc này.. nói sau đi! Ta phải suy nghĩ thật kỹ một chút, xem xét tình thế... Dù sao đây cũng không phải là việc nhỏ." Mạc Thiên Cơ trấn an: "Mạc lão không nên buồn lo vô cớ, ngươi đức cao vọng trọng, vũ lực cao cường, bọn họ vị tất đã dám hạ thủ với ngươi."
Mạc Nhược Thủy mở to hai mắt ra nhìn: "Mạc gia chủ, ngài... ngài tại sao còn muốn cân nhắc... Ta đã nói rõ ràng như vậy, ngươi còn cân nhắc cái gì."
Mạc Thiên Cơ đứng lên, mỉm cười nói: "Mạc lão không nên suốt ruột, ừm, cứ như vậy đi, ta đi về trước đây. Lại nói, chỉ có hai nhà kia.. thật sự không làm nên sóng to gió lớn, không sao đâu."
Nói xong liền dẫn người nghênh ngang rời đi.
Mạc Nhược Thủy ngây ngẩn đứng ở đó.
Mọi người bốn phía cùng chạy tới: "Mạc lão, vừa rồi các ngươi nói gì? Ta nghe không hiểu."
"Mạc lão, giải thích một chút. Độc sát chi thuật, có phải là Âu gia hay không?"
"Còn chuyện nữ đồng... có liên quan gì?"
....
Khuôn mặt Mạc Nhược Thủy buồn bã, thở dài một tiếng, nói: "Đó là Mộng gia... Chuyện Mộng gia công tử tu luyện Xuân Mộng Tân Phân thần công ầm ĩ cách đây không lâu, chắc mọi người cũng biết. Nếu như lão hủ đoán không lần, việc này, chính là do Mộng gia và Âu gia liên thủ làm ra."
"Giang hồ sắp hỗn loạn rồi.. Các vị, hãy tự cầu phúc đi." Mạc Nhược Thủy thở một hơi thật dài, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng: "Lão hủ vốn định khiến Mạc thị gia tộc ra mặt, giang hồ tán nhân chúng ta cũng có thể bảo toàn một phần, nhưng hiện giờ xem ra, Mạc gia chủ vẫn còn lưỡng lự... Haiz..."
Mọi người lập tức xôn xao nghị luận. Đúng vậy, hiện giờ an toàn nhất chính là siêu cấp đại gia tộc như vậy. Nhưng Mạc Thiên Cơ rõ ràng không muốn ra mặt, có thể làm gì đây?
Mọi người thở dài giải tán.
Sáng sớm hôm sau, lập tức truyền ra tin tức: Tối qua, lại có bảy người vô thanh vô tức chết trong khách điếm.
Mà, Mạc Nhược Thủy, đêm qua đột nhiên gặp phải địch nhân công kích, liều chết xông ra, toàn thân thương tích, gần như mất mạng...
Lập tức, không khí trở nên u ám, mọi người cảm thấy bất an, không dám lớn tiếng nói chuyện...
Lập tức, lại có tin tức truyền ra: Âu gia cùng Mộng gia đã liên thủ, hơn nữa còn có nhiều đại gia tộc khác, muốn độc bá giang hồ...
Sau khi nhận được tin tức này, có rất nhiều người đã tụ tập xung quanh Mạc Nhược Thủy. Sau khi tự hỏi một hồi lâu, Mạc Nhược Thủy vung tay lên: "Đỡ ta đi Mạc gia đại viện. Nếu như Mạc gia chủ không quản tới, lão hủ sẽ đập đầu chết ở đó... Hơn nữa, đây chính là đại sự giang hồ, một khi để bọn họ thành công, Mạc thị gia tộc cũng bị diệt trong sớm tối, ta cũng không tin Mạc gia chủ có thể bình thản như thế?"
Lập tức, trong đại viện Mạc Thiên Cơ, đám người kia đã trình diễn một vở tuồng bức vua thoái vị.
"Lời này là thực sao?" Mạc Thiên Cơ đứng phắt dậy, bộ dáng vô cùng khiếp sợ, lập tức dồn dập đi đi đi lại mấy bước, sắc mặt khó coi dị thường, phất tay ra lệnh: "Tra! Ta muốn tin tức chuẩn xác...."
Không bao lâu sau, tin tức 'chuẩn xác' đã được đưa tới trước mặt Mạc Thiên Cơ. Mạc Thiên Cơ thở dài: "Chỉ hận giang hồ hiện giờ năm bè bảy mảng, lòng người không đồng nhất, nếu không... Haiz...."
Vô lực thở dài, khiến cho chúng nhân sĩ giang hồ đều cúi đầu, hổ thẹn trong lòng. Chuyện của người khác, dựa vào cái gì mà bắt Mạc thị gia tộc người ta thay mình gánh vác?
Lập tức, những người này bắt đầu có động tác... Trong vòng phạm vi mấy trăm dặm, càng ngày càng có nhiều người vội vã chạy về Mạc gia...
Tình huống như vậy, ở các nơi cơ hồ cùng diễn ra.
Chúng nhân sĩ giang hồ đã bị dọa cho bể mật, gần như đều quấn chặt lấy các đại thế gia, dập đầu kêu lớn. Dưới tình huống cực kỳ 'bất đắc dĩ' mới 'cố gắng' đưa ra được một quyết định: Các đại gia tộc liên hợp điều tra!
Vừa mới bắt tay điều tra, liền khám phá ra một âm mưu kinh thiên: Âu gia, Mộng gia, Đồ gia, Triệu gia, Lý gia... muốn bài trừ đối nghịch, nhất thống giang hồ!
Lập tức, giang hồ sôi trào!
Tin tức này giống như một cơn cuồng phong, thổi tan mặt hồ an tĩnh Trung Tam Thiên.