Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2354: Quân lâm thiên hạ




Nếu như lui về phía sau không đường, như vậy cũng chỉ có cách đi về phía trước!

Vạn hạnh là Quỳnh Hoa Đại Đế nói một câu ít nhiều gì đã để cho ba người bọn họ một điểm hy vọng, một chọi một nhất định là không được, như vậy ba người liên thủ thì sao đây? Có thể có chút cơ hội nào hay không.

Vốn là coi như là ba người liên thủ, cũng chưa chắc dám nói có thể thắng, chẳng qua là hôm nay cời hổ khó xuống, bất chiến hẳn phải chết, chiến mặc dù sinh cơ vô cùng xa vời nhưng cuối cùng còn có một chút sinh cơ?!

Trang Tiểu Trần vạn bất đắc dĩ cười cười, phóng người lên, thân thể xuyên phá hư không, đi tới trước mặt 'Quỳnh Hoa Đại Đế: hai người kia cũng ngay sau đó đuổi theo.

Tô Vân Thành cùng Niếp Tiềm Long cũng là vẻ mặt ác độc cùng mơ hồ tuyệt vọng.

Vốn cho là thể cục thật tốt trong nháy mắt lật úp?!

"Tạ huynh tất nhiên hảo công phu, nhất là phần công phu ẩn nhẫn này lại càng làm cho người ta xem thế là đủ rồi." Trang Tiểu Trần nhàn nhạt cười, vân đạm phong khinh nói: "Bất quá muốn đồng thời mặt đối với ba người chúng ta, các hạ như cũ không khỏi có chút tự đại? cẩn thận cục diện thật tốt lại lật úp đó! "

Những lời này, không thể nghi ngờ là rào đón cho việc ba người sắp sửa liên thủ. Hơn nữa lại càng bắt được lỗi trong lời nói của đối phương: Là ngươi yêu cầu 3 chúng ta đồng thời ra trận đó nhé.

Cũng không phải là chúng ta tự nguyện, cho nên, ngươi nếu như là đã thua, đã chết cũng là chuyên theo lý thường phải làm, gieo gió gặt bão.

Ngươi mới vừa rồi một chiêu chiến thắng, lật úp cả thể cục, đang đắc ý vênh váo hết sức, bốc phét không biết ngượng, cho chúng ta cơ hội, tất nhiên khi rơi vào cục diện lật úp thì là báo ứng mà thôi!

Quỳnh Hoa Đại Đế không một chút để ý tới lời Trang Tiểu Trần nói mà vẫn như cũ là nhàn nhạt cười, nhất phái nho nhã tiêu sái, nhẹ giọng nói: "đã muốn phân sinh tử, cần gì giả mù sa mưa?"

Tay phải của hắn đột nhiên từ trong ống tay áo rộng rãi thò ra, trên ngón tay trắng noãn lại có một đóa Quỳnh Hoa mà vân đạm phong khinh nói: "Thiên ma ta còn có thể giết, ba người kia tự hỏi so sánh với Nguyên Thiên Hạn thỉ như thể nào?"

Ba người nghe vậy đồng thời trong lòng run rẩy. Những lời này mặc dù hàm súc, cũng lại biểu lộ ý tứ tất sát.

Ba người đồng thời đứng lại đối mặt với Tạ Đan Quỳnh.

Mặc dù trong lòng đã sớm sợ hãi, chiến ý không còn nhưng trận chiến này đã là Thể phải làm.

Tuy nhiên không chờ bọn họ xuất thủ, Tạ Đan Quỳnh đã xuất thủ trước.

"Quỳnh Hoa đốt khắp nơi hết cuộc đời này: Hôm nay trèo lên đỉnh mạng..." Quỳnh Hoa Đại Đế ngâm nga nói: Chúa tể Mặc Vân Thiên!"

Nơi ngón tay một ít đóa Quỳnh Hoa đột nhiên rời tay bay ra.

Xuất thủ trong nháy mắt, một... mà... Mười, mười mà trăm, trăm mà ngàn, ngàn mà vạn, hàng tỉ Quỳnh Hoa xuất hiện cõi trần, ba nghìn hồng trần không chỗ không tơ bông...,

Ở giữa sân trăm vạn chi chúng lần nữa mắt thấy Quỳnh Hoa tươi đẹp phóng ra, mênh mông như biển, huy hoàng như thiên, mê say như mộng.

Đầy trời Quỳnh Hoa, trong nháy mắt đã đem ba người đối diện toàn bộ bao phủ.

Nhưng chuyên này không làm người ta cảm thấy tàn khốc mà lại làm cho người cảm giác được, chỉ có mỹ lệ, chỉ có sáng lạng, lộng lây mê người.

Tam đại cường giả thét dài một tiếng đồng thời xuất thủ!

Nhưng vừa ra tay lại cảm thấy bất đồng.

Bởi vì, ba người đồng thời cảm giác được, lần này Quỳnh Hoa phóng ra lại không có nửa điểm lực đạo.

Cũng chỉ có mộng ảo và mỹ lệ.

Nói cách khác, biển hoa cố nhiên bao phủ bọn họ nhưng hoàn toàn không có lực sát thương? biển hoa lại chỉ có thể mê người, vô năng giết người!

Ba người còn đang kinh ngạc thì trong nháy mắt lại thấy thân ảnh Quỳnh Hoa Đại Đế cực tốc mà hiện, chợt lóe mà vào, hai tay như đao đâm vào mặt mà đến.

Lần này, phương pháp Quỳnh Hoa Đại Đế phát động công kích lại không phải là sử dụng Quỳnh Hoa mà là một đôi nhục chưởng!

" nhìn ta một tay đánh vỡ 3 ngươi liên thủ!" thanh âm Quỳnh Hoa Đại Đế trên không trung lặng lẽ vang lên rồi một tay đã đến trước mặt Thần Điện Sương Vương, năm ngón tay đã sắp túm được cổ họng của hắn.

Trên thủ chưởng khói trắng tràn ngập.

Trang Tiểu Trần thấy thể sợ hãi cả kinh nhưng vẫn kịp phản kích, một luồng tử điện "Bá" bay ra.

Không biết nó từ đâu tới đây bay thẳng tới cổ họng Quỳnh Hoa Đại Đế.

Cùng lúc đó, kim đao của Kim Đao Thiên Vương Tô Vân Thành cũng đã ba ra ngoài, toong nháy mắt tạo thành một mảnh Kim Hoàng Sắc đao bảo vệ cổ họng của mình bởi vì hắn ở cùng một thời gian cũng nhạy cảm cảm giác được mình cũng bị Quỳnh Hoa Đại Đế công kích vào cổ họng.

Bên kia, trước người Phiên Thiên Thương Vương Niếp Tiềm Long đã là thương ảnh như núi.

Quỳnh Hoa Đại Đế vừa ra tay, ba người đồng thời bị công kích, cùng bị khảo nghiệm!

Ách, hoặc là hẳn là..., ba người rối rít cảm giác mình nhận lấy công kích.

Vào giờ khắc này, ba người cũng sử dụng thủ đoạn bảo vệ tánh mạng cuối cùng nhưng, Quỳnh Hoa vẫn như núi như biển, che lấp càn khôn.

Ở trong vô số Quỳnh Hoa, thân ảnh Quỳnh Hoa Đại Đế cũng giống như Quỳnh Hoa vậy, xuất hiện ở vô số phương hướng, một ít ngón tay trắng noãn tựa hồ mỗi thời mỗi khắc đều chụp vào cổ họng ba người!

Phốc phốc phốc...,

Trang Tiểu Trần lui nhanh ra ba trăm trượng, thân hóa thành một đạo cầu vồng, trong nháy mắt đã xuất hiện ở nơi xa trong hư không, trên mặt lộ ra sự kinh hãi muốn chết, một tay chỉ vào Quỳnh Hoa Đại Đế hoảng sợ nói: "Ngươi không phải là."

Nhưng hắn mới vừa vặn nói được ba chữ kia thì tay Quỳnh Hoa Đại

Đế đã đến trước người của hắn, một chưởng vỗ ra nhè nhẹ mà cười nhạt nói: "Ta không phải là muốn bỏ qua ngươi, mà là muốn giết ngươi."

Trang Tiểu Trần hét lớn một tiếng, song chưởng dùng hết lực lượng bình sanh đẩy ra phía trước để ngăn cản đồng thời thân thể lui ra phía sau với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Bởi vì, hắn đã ý thức được một điểm, người trước mặt, căn bản không phải Quỳnh Hoa Đại Đế! Mà là,... Một người cường đại giả mạo! Bởi vì... trong một chưởng này mang theo lực lượng phá hủy linh hồn lừng lây uy nghiêm.

Đó là thứ chuyên thuộc về Đông Hoàng.

Cái người mạo danh này lại chính là Đông Hoàng danh chấn thiên hạ! Trang Tiểu Trần có tự phụ hơn nữa cũng không dám tự xưng bản thân là đối thủ của Đông Hoàng, cho dù là mười hắn liên thủ cũng chưa hẳn đã là đối thủ của Đông Hoàng.

Giờ khắc này, Trang Tiểu Trần sợ đến vỡ mật.

Nhưng, hắn cũng không nói được một câu nào bởi vỉ, mặc dù người khác không có cảm giác nhưng hắn đứng mũi chịu sào lại cảm giác được một cô lực lượng mãnh liệt đến gần như có thể xé vỡ thanh thiên mà vô hình ngăn miệng của mình lại.

Ngăn chận hô hấp của mình.

Trong không trung tràn đầy lực lượng xé rách làm cho hắn không thể lui, không thể lên trước, không thể sang trái, không thể sang phải.

Mặc dù biết rõ đối phương là người nào, nhưng không có thể nói, không của trốn thoát. Giờ khắc này, Trang Tiểu Trần trực tiếp điên rồi, ngài bảo ta đi đối phó Tạ Đan Quỳnh kia mà, làm sao biến thành đối mặt Đông Hoàng đây? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Đây không phải là hãm hại người sao?

Ngay tại lúc này, thủ chưởng của Tuyết Lệ Hàn mang theo lực lượng của tam sơn ngũ nhạc kéo sụt thanh thiên áp xuống.

"Ba " một tiếng giòn vang.

Tay phải Quỳnh Hoa Đại Đế cùng song chưởng của hắn kết kết thật thật va chạm một chỗ, trên mặt Trang Tiểu Trần đột nhiên lộ ra một cái thần sắc cổ quái dị thường, là hối hận, là ngoài ý muốn, hay hoặc giả là bình tĩnh.

Rõ ràng thân thể hắn sắp sửa cực tốc lui về phía sau đột nhiên ở trên không trung tĩnh bất động, lộ vẻ sầu thảm nói: "Có thể chết ở trong tay ngươi...", coi như là tạo hóa của ta...

Cả thân thể hắn đột nhiên phát ra thanh âm ào ào nhưng ngay sau đó chợt vỡ vụn ra, nhưng ngay sau đó cả thân thể ở trên không trung hóa thành vô hình.

Tuyết Lệ Hàn mặc dù nắm giữ Quỳnh Hoa, nhưng dù sao thời gian quá ngắn, muốn dựa vào Quỳnh Hoa hoàn toàn giết chết ba người này tuyệt đối không có thể nên Tuyết Lệ Hàn để bảo đảm bản thân không bị bại lộ đành lấy tu vi chân thật của mình đem hắn một kích giết chết!

Xong một địch nhân!

Mà Tuyết Lệ Hàn nắm chắc, tự mình chân chính xuất thủ, coi như là Thánh Quân, chỉ cần không phải trực diện làm đối thủ của mình thì cũng sẽ không phát hiện ra!

Cùng một thời gian, phía dưới mọi người xem chiến phát hiện ra, 2 tay Quỳnh Hoa Đại Để lần nữa đồng thời vươn ra, ở trong một mảnh ánh đao thương ảnh như kỳ tích vậy tìm được mục tiêu, chợt bắt lấy!

Tay trái bắt được kim đao của Kim Đao Thiên Vương Tô Vân Thành, tay phải bắt được thương của Phiên Thiên Thương Vương Niếp Tiềm Long.

Ba!

Ba!

Hai tiếng tiếng vang thanh thúy, kim đao của Kim Đao Thiên Vương Tô Vân Thành biến thành hai khúc, thương của Phiên Thiên Thương Vương Niếp Tiềm Long cũng "Ba " một tiếng mà biến thành đầy trời mảnh nhỏ, thoáng như tuyết rơi vậy.

Một chiêu hủy Sinh khí!

Hai người sợ hãi muôn dạng, thối ý nổi lên nhưng 2 tay Quỳnh Hoa Đại Đế lại một lần nữa từ trong tay áo rộng rãi vươn ra, tay trái thế đi đến tận cùng thì "Ba " một tiếng xuyên qua lưới chưởng ảnh đầy trời cố gắng phòng thủ của Tô Vân Thành, ầm ầm đánh vào trước ngực Tô Vân Thành!

Tay phải hất tay Phiên Thiên Thương Vương Niếp Tiềm Long ra rồi áp vào thiên linh cái của hắn thản nhiên nói: "Chết chưa hết tội!"

Bàn tay Tuyết Lệ Hàn dùng sức và một cước bay lên, hai người đồng thời thất khiếu chảy máu, thân thể đồng thời bay lên. Tựa như là lăng không phi thăng.

Nhưng 1 chân kia của Quỳnh Hoa Đại Đế như bóng với hình vậy, tựa hồ vào giờ khắc này hoàn toàn xuyên qua thời gian không gian cách trở, ở trên bụng môi người hung hăng đá một cước.

Hai đại Vương giả trúng chiêu nhưng vẫn liều mạng phản kích, Tô Vân Thành tay phải vỗ vào vai trái Tạ Đan Quỳnh, tay trái Niếp Tiềm Long cũng vô vào vai phải Tạ Đan Quỳnh.

Trên người Tạ Đan Quỳnh cẩm phục màu trắng "Ba " một tiếng trong nháy mắt tan vỡ, vài miếng vải bay ra, tựa như là trong Quỳnh Hoa vậy đột nhiên xuất hiện mấy con bướm vậy.

Tuy nhiên trên bụng Tô Vân Thành cũng rất đột ngột xuất hiện một cái khe không gian, theo khe không gian này xuất hiện, thần sắc Tô Vân Thành thảm biến, xé thanh kêu lên nói: "Tha cho"..."

Bụng Niếp Tiềm Long còn kinh khủng hơn trực tiếp biến thành một cái hắc động, thậm chí có thể thấy được phía đối diện. Hắc động như là cát lún vậy từ từ mở rộng đi xuống.

Mỗi hạt rơi lại làm cho thân thể Niếp Tiềm Long tùy theo rút nhỏ lại nhất phân...

Đối diện, Quỳnh Hoa Đại Đế như cũ một bộ bạch y, lỗi lạc đứng chắp tay, ánh mắt nhìn 2 địch nhân đối diện đang biến mất thân thể mà nhẹ giọng nói: "Ta nếu như muốn du ngoạn sơn thuỷ đỉnh, dõi mắt thiên hạ lại có người phương nào có thể ngăn được?!"

"Đám chúng mày không được."

Quỳnh Hoa Đại Đế khẽ lắc đầu nói: "Coi như là chủ tử của đám chúng mày, cũng không được!"

Trên những lời này đầy khí tức khinh thường thiên hạ bá đạo, tựa như quân lâm thể gian, phong vân tự mình cầm!

Giờ khắc này, Quỳnh Hoa Đại Đế, quân lâm thiên hạ!

Tạ Đan Quỳnh bạch y bồng bềnh, phong thần tuấn lãng, đứng chắp tay, lâm phong trông về phía xa.

Tất cả mọi người rõ ràng ý thức được một chuyện: Quỳnh Hoa Đại Để, từ hôm nay trở đi, chân chính tiến vào hàng ngũ Cửu Đế Nhất Hậu. Điểm này, không có bất kỳ ai hoài nghi!