Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2094: Thì ra là Tiểu Bạch




Bỗng nhiên, đám người ngửi được một mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, một bóng trắng, từ hướng mọi người tiến vào đây, bay tới nhanh như tia chớp về phía bên này, mặt sau, có mấy người đang đuổi theo bóng người này, nhưng sau khi đuổi theo hơn mười trượng, liền dừng lại không đuổi nữa.

Bởi vì, hướng bóng trắng kia đang bay tới, đúng là phương hướng mọi người đang đứng.

Mọi người thờ ơ quan sát chuyện này, thực lực của tất cả những người này đều không hề tầm thường, ánh mắt cũng siêu phàm, tuy rằng bởi bị hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng, nhìn xem cũng không phải rất rõ ràng, nhưng theo khoảng cách càng gần, thì cũng đều nhìn ra, người tới chính là là một tiểu cô nương, bộ dạng cực kỳ xinh xắn, nhìn có vẻ rất đáng yêu, nhìn thấy tiểu cô nương này, liền giống như nhìn thấy cầu nhỏ nước chảy, tiếng chim mùi hoa thơm ở Giang Nam.

Quả nhiên là làm cho người ta thương yêu.

Chỉ là tiểu cô nương này cũng không hề quen thuộc, đám người đều chưa từng thấy qua, thời khắc mấu chốt như lúc này, thì mọi người cũng không muốn gây chuyện rắc rối, nếu Tiểu cô nương đã thoát hiểm, vậy thì để cho cô ta đi thôi.

Trong bóng đêm phía bên này có nhiều người như vậy, thì chắc Tiểu cô nương kia cũng sẽ không tùy tiện tới đây.

Quả nhiên, Tiểu cô nương áo trắng kia từ rất xa liền nhìn thấy đám người Sở Dương, lập tức tỏ ra hơi khiếp sợ, lộ ra vẻ mặt thất kinh, chạy vòng qua một bên để né ra.

Nhưng sau khi chạy vòng qua thì lại lo lắng quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn một chút, hình như đang sợ mọi người đuổi theo nàng thì phải.

Nhưng sau khi thoáng nhìn qua, thì thân hình yểu điệu lại đột nhiên đứng lại rồi. Đôi mắt to xinh đẹp ôn nhu hình như phát hiện ra đều gì, thế nên phát ra ánh sáng vô cùng kích động và vui sướng.

Lập tức, eo nhỏ nhắn uốn éo, liền vui vẻ chạy về phía đám người Sở Dương.

Đúng là hoàn toàn không hề phòng bị, hơn nữa mang theo cảm giác vui mừng, giống như chim nhỏ về tổ, nhanh chóng chạy đến.

Yêu Ninh Ninh nhìn xem há hốc cả mồm, nói lẩm bẩm: "Giang hồ giang hồ ơi, thật sự không hề thiếu cái lạ... Lại có thể xuất hiện một vị cực phẩm mỹ nữ... Thật sự rất là đẹp..."

Toàn thân thiếu nữ này tràn đầy cảm giác mềm mại yếu ớt, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn ôm nàng vào trong ngực để che chở.

Yêu Ninh Ninh lập tức cảm thấy muốn bảo vệ nàng!

Tên Thái Tử này quả nhiên đủ cực phẩm!

Cô nương nhỏ như vậy, làm cho người ta yêu thích, làm cho người ta muốn yêu thương, quả thật cũng không cách nào chống cự được...

Trong lòng Yêu Ninh Ninh nghĩ đến như thế. Suy nghĩ vừa hiện lên, thì cũng đã không thể khống chế được.

Cô gái kia chạy thẳng tắp về phía đám người Sở Dương, tất cả mọi người đều không hiểu ra sao: Rốt cuộc là đến tìm ai đây? Có chuyện gì vậy? Tại sao lại có chuyện cổ quái như vậy xảy ra cơ chứ?

Liền thấy cô gái kia tràn đầy vui sướng chạy đến trước mặt Sở Dương, nhìn ngắm một hồi. Đột nhiên hoan hô một tiếng, nhảy dựng lên ôm lấy cổ Sở Dương, vừa cười vừa nhảy, hưng phấn đến tột đỉnh: "Hoá ra ngươi ở nơi này à. Rốt cuộc ta đã tìm được ngươi rồi, thật là tốt quá, thật là tốt quá, thật là tốt quá..."

Tất cả cả mọi người trừng mắt nhìn Sở Dương, nhất là Đàm Đàm cùng Sở Nhạc Nhi.

Những người khác đương nhiên cho rằng đây là người quen cũ của Sở Dương; người trong giang hồ quan hệ rộng rãi. Khó tránh khỏi việc gặp người quen. Tình huống này nhìn hoài quen thuộc lắm rồi, cũng không thể tính là chuyện thần kỳ.

Ánh mắt Yêu Ninh Ninh lập tức có chút đỏ lên rồi.

Ghen tị, hâm mộ, vì cái gì mà cứ gặp phải cô nương xinh đẹp, thì đều dũng cảm như vậy, đều làm như nhau, đều phóng thẳng chui vào lòng ngực của Sở Dương như vậy? Vì sao lại không nhào vào trong lòng của ta...

Cho dù hắn dù anh minh thần võ. Anh tuấn tiêu sái, tài mạo xuất chúng, phong lưu phóng khoáng như thế... Nhưng bản Thái Tử điện hạ cũng không kém mà...

Khi mọi người đang tưởng tượng toàn bộ câu chuyện một cách đương nhiên như vậy, thì chỉ có Đàm Đàm cùng Sở Nhạc Nhi cảm thấy ngạc nhiên về chuyện ở trước mắt.

Hai người này đối với Sở Dương thì không thể nói là không quen được, gần như có thể nói là biết hết mọi người mà Sở Dương biết được, cũng có thể nói là hai người có thời gian tiếp xúc với Sở Dương dài nhất, nhưng mà Bạch y thiếu nữ đột nhiên xuất hiện này, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, cho dù một lần cũng chưa từng có!

Đây rốt cuộc là ai? Chỉ cần xem vẻ mặt thân thiết kia, thì cũng không hề giống giả bộ!

Chẳng lẽ là quen biết từ trước? Nhưng quen biết từ trước thì cũng không có thân thiết như vậy đi?!

Không riêng gì hai người bọn họ cảm thấy khó hiểu, mà ngay cả bản thân Sở Dương cũng choáng váng, vì cô gái này, hình như chính mình có vẻ cũng... Không quen biết thì phải!!

"Vị cô nương này, xin hỏi ngươi là ai vậy?" Sở Dương nghi ngờ hỏi: "Ngươi quen ta sao? Biết ta là ai không?"

Câu hỏi này xuất hiện, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, làm cho Yêu Ninh Ninh thiếu chút nữa hộc máu ngay tại chỗ.

Con em ngươi đấy, không biết sao? Lại có thể không biết sao?! Không biết mà mỹ nữ lại liều mạng nhào vào trong ngực ngươi sao... Vậy là do ngươi quá anh tuấn tiêu sái, qua phong độ hấp dẫn sao... Tuy rằng ta tự biết bộ dạng ta không bằng ngươi, nhưng ta cũng không hề xấu mà.

Yêu Ninh Ninh suy nghĩ một cách đau khổ.

Bạch y thiếu nữ kia chớp chớp ánh mắt, nói một cách yếu ớt: "Lão Đại à, ngươi vẫn không nhận ra ta sao?"

Sở Dương gãi đầu, chỉ cảm thấy không rõ chuyện này là sao, sau một lúc lâu mới nói: "Việc này... Ngươi là..."

Từ trước đến nay Sở Dương vẫn coi trí nhớ siêu cường của mình là một điều kiêu ngạo, nhưng lúc này đây hắn thật sự không nghĩ ra được.

Sở Nhạc Nhi ở một bên bĩu môi, mang theo vẻ mặt chua chát nói: "Đại ca, có phải do ngươi phong lưu khắp nơi hay không, lưu tình nhiều nơi quá... Cuối cùng ngay cả bản thân cũng quên mất rồi không? Ta thấy có vẻ người ta cũng không hề nhận nhầm đâu!"

Vẻ mặt Sở Dương trở nên xám xịt: "Tiểu nha đầu cút đi!" Quay đầu hỏi: "Ngại quá, không phải là ta nói ngươi... Ai nhỉ, ngươi là ai vậy, ta thật sự không nhớ ra được, ngươi xác định là ngươi không hề nhận lầm người sao?."

Bạch y thiếu nữ kia không tiếp tục để ý tới Sở Dương, chuyển hướng nhìn về phía Sở Nhạc Nhi, hé miệng cười, nói: "Nhiều ngày không thấy, Thiên Độc đại tiểu thư vẫn hung hãn như vậy sao, thật sự là giang sơn dễ đổi, bản tính... như vậy à..."

Sở Nhạc Nhi lập tức ngây ngẩn cả người.

Nàng lại có thể nhận ra chính mình, thậm chí còn nói toạc ra bản lĩnh của mình? Nhưng tại sao giọng nói kia, lại có vẻ không dễ nghe như vậy!

Phải biết rằng nhân duyên của Nhạc Nhi đại tiểu thư vốn vô cùng tốt đẹp, trong một vạn người quen biết nàng, thì phải có ít nhất là 99.99% người nói rằng nàng rất tốt, còn dư lại người cuối cùng, không phải là người đó sao? Nhưng cũng không phải tiểu cô nương trước mắt mà!

Lập tức, Bạch y thiếu nữ hơi hơi khom người chào Đàm Đàm, lời nói tỏ ra hơi tôn kính: "Không ngờ Đàm Đàm đại nhân cũng ở chỗ này... Chúc mừng ma công của đại nhân tiến nhanh, sắp đến Cửu Trọng."

Đàm Đàm lập tức trợn tròn mắt.

Ta XXX, tại sao ngay cả ta mà nàng cũng biết được nhỉ? Nghe lời nói kia, hình như nàng khá hiểu ta, đây là chuyện gì?!

Tại sao... Lại có thể có Tiểu cô nương cùng lúc nhận ra được Sở Dương, Đàm Đàm cùng Sở Nhạc Nhi, và hình như cũng hiểu rất rõ bọn họ.

Rốt cuộc đây là ai nhỉ?

Trong lúc nhất thời, ba người đều ngây ngẩn cả người, không rõ tiểu cô nương này là ai nữa.

Đây nhất định không phải là nhận nhầm, rõ ràng nàng rất quen thuộc với ba người mình, trên thực tế, bản thân ba người cũng cảm thấy tiểu cô nương này có vài phần quen thuộc, nhưng mà, ba người có làm như thế nào cũng không thể tìm ra người quen nào trong quá khứ giống với tiểu cô nương trước mặt, chuyện này, thật sự rất là quỷ dị!

Nhìn thấy bộ dạng ba người ngây ra như phỗng, Bạch y thiếu nữ kia cười cười đắc ý, nói: "Còn không nhớ ra được sao, ta là Tiểu Bạch đây."

"Tiểu Bạch?" Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không nhớ được.

Tiểu Bạch là ai? Ai là Tiểu Bạch nhỉ?

Bọn người Yêu Ninh Ninh ở bên cạnh cũng thấy choáng váng: Rốt cuộc mấy người này đang gặp phải chuyện gì vậy?

Bạch y thiếu nữ cười khúc khích một cách vui sướng, nói: "Thật ngốc, ta chính là Tiểu Bạch bên cạnh Mạc Khinh Vũ tiểu thư đấy."

Tiểu Bạch bên cạng Mạc Khinh Vũ? Bên cạnh Mạc Khinh Vũ lấy đâu ra người nào gọi là Tiểu Bạch?

Đàm Đàm cùng Sở Nhạc Nhi vẫn không hiểu được lời giải thích "Có đầu có đuôi" này là sao nữa. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Nhưng Sở Dương lại 'Ah' một tiếng, nói: "Hả?! Ngươi là Tiểu Bạch sao?"

"Đúng vậy, ta chính là Tiểu Bạch."

"Hoá ra ngươi là Tiểu Bạch à, ngươi nghĩ xem bộ dạng ngươi như vậy thì sao ta nhận ra được?!" Sở Dương nở nụ cười: "Sao ngươi lại tới đây? Khinh Vũ đâu rồi?"

Những lời này làm cho mọi người đồng thời muốn ngất.

Ta là Tiểu Bạch.

Hoá ra ngươi là Tiểu Bạch à...

Đây là cách đối thoại gì vậy?

Yêu Ninh Ninh than thở.

Xem ra Sở lão đại tiếp cận cô nương cũng có tính nghệ thuật như vậy... Tại sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ? Mà cũng đúng, nếu không có tài năng như vậy, thì làm sao có thể có nhiều nữ hài tử như vậy chui vào trong lòng ngực của hắn cơ chứ?!

"Bây giờ nàng còn đang bế quan, đánh sâu vào bình cảnh; chuẩn bị đột phá thánh cấp rồi." Tiểu Bạch nói: "Ta ở lại chỗ đó cũng không có chuyện gì làm, hơn nữa, tu vi của bản thân ta cũng đã tới bình cảnh, nhưng mà truyền thừa của ta lại không có nội dung phía sau rồi, cho nên đi ra ngoài kiếm vận khí."

"Thì ra là như vậy." Sở Dương bỗng nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn Tiểu Bạch không tự chủ được tỏ ra thân thiết.

Về phần truyền thừa không có nội dung phía sau, có chuyện của Kiếm Linh lúc trước, nên Sở Dương cũng có thể hiểu được: Chắc là nàng đã tu hành tới mức cao nhất của tộc đàn, không hề có tiền nhân nào từng tu hành cao hơn nàng rồi!

Nếu gặp phải chuyện như vậy, cũng chỉ có thể ra ngoài tìm kiếm kỳ ngộ, bế quan khổ luyện chắc chắn là không hề được.

Tiểu Bạch Bạch vốn thuộc về Yêu Tộc; hiện giờ đi vào Yêu Hoàng Thiên tìm kiếm kỳ ngộ, đúng là đã đến đúng chỗ rồi, đáng tiếc thời gian không đúng; đi tới địa điểm chính xác nhưng sai thời gian, đến chỗ này, chẳng khác nào đã rơi vào trong cạm bẫy cùng Sở Dương.

"Ngươi là... Phong...?" Sở Nhạc Nhi không dám xác định. Trong nội tâm nàng cũng đã đoán được, nhưng nàng vẫn không dám tin.

Tiểu Bạch gật đầu vui sướng: "Chính là ta, Thiên Độc đại tiểu thư thật ngốc, đâu có thông minh được như chủ nhân của ta."

Sở Nhạc Nhi thật sự cảm thấy choáng váng rồi.

Phong Hồ... Lại có thể hóa thành hình người? Lại còn đến nơi này?

Đến tận lúc này, Sở Nhạc Nhi mới hiểu được vì sao Tiểu Bạch lại có thái độ như vậy, một trong vạn người quả thật có 9999 nói mình tốt, còn lại một người cuối cùng cũng không phải là Tiểu Bạch, thế nhưng đó lại là chủ nhân của Tiểu Bạch, khó trách nàng lại có thái độ kia với mình, đó là chuyện đương nhiên rồi!

Yêu Ninh Ninh đi qua: "Này này, tiểu muội muội, ngươi tên là gì vậy?"

Tiểu Bạch sửng sốt, nói: "Ta vẫn chưa có tên.." Vừa nói, vừa tỏ ra buồn rầu.

Haiz, lớn như vậy, ngay cả cái tên cũng không có, thật buồn...

Yêu Ninh Ninh nghe vậy thì lập tức trở nên cao hứng: "Ta đây đặt cho ngươi một cái tên có được không?"

Tiểu Bạch không trả lời, chỉ là quay đầu nhìn Sở Dương.