Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 176: Sở Dương ca ca, có cảm giác chưa?




"Đao tuy không thể cong nhưng đao khí có thể cong". Chỉ là một câu nói đó thôi cũng đã chỉ ra cái nhầm lẫn vô cùng lớn trong đạo dùng đao của khắp Cửu Trọng Thiên rồi.

Sau trận đánh trời long đất lở ấy, cả Thiết Vân Thành cũng đã yên tĩnh một thời gian ngắn.

Bọn người Kim Mã Kỵ Sĩ Đường đã hoàn toàn đàng hoàng trở lại. Hai vị Vương tọa cũng đã bị trọng thương cả rồi. Mười chín vị cao thủ đi theo cũng đã chết mười, còn chín người thì thân đều mang trọng thương cả, dù muốn quậy ầm ỷ một trận như vừa rồi cũng chẳng còn gan để làm, ngược lại còn đang nơm nớp sợ chẳng biết Bổ Thiên Các xuất binh tiễu trừ mình khi nào nữa. Đây chính là khoảng thời gian kinh khủng nhất của bọn chúng.

Tuy nhiên, đám người Hắc Ma mới là những người buồn bực nhất. Ba vị Vương Tọa của bọn chúng cũng đều bị thương cả rồi.

Hồn Câu Đao vương ở Bổ Thiên Các cũng đã nữa ngày rồi, mặt mày u ám, luôn rầu rĩ không vui, một hồi thì cũng đành trở về Vân Môn khách sạn tĩnh dưỡng. Tuy Đao vương có cảm giác mình có chút không có lương tâm nhưng do hắn đang đắm chìm trong cảm giác mình có được một trí khôn tuyệt thế đến quên mất đường về rồi. Thứ hai nữa là hắn nghĩ: Mình đương nhiên cao cấp hơn bọn chúng chứ!

Trong ba ngày kế tiếp, Sở Dương toàn lực lần theo đường dây của Đường Tâm Thánh, liền một hơi bắt hơn bảy trăm người.

Cả Bổ Thiên Các liền bận đến rối tinh rối mù.

Còn vị Sở Ngự Tọa của chúng ta sau khi an bài xong mọi chuyện thì liền phủi mông đi mất, làm một ông chủ nhàn rỗi.

Trong khoảng thời gian này, Sở Dương thậm chí còn không đi khiêu chiến người khác nữa. Mỗi khi rảnh rỗi thì chỉ thấy gã ngồi một mình cau mày vắt óc suy tư, lâu lâu lại đưa tay lên vung vung mấy cái.

Đến nỗi khi ở trong Thiên Binh Các hắn cũng không có luyện công để đột phá cực hạn của mình. Mỗi ngày ngoại trừ thời gian chơi đùa cùng với Mạc Khinh Vũ ra, hắn cũng chỉ ngồi im như thế. Âm thầm tự mình tìm tòi.

Như thế nào đem khí trong đan điền hóa thành đao khí, sau đó rót vào thân đao rồi sau đó phóng ra như thế nào để có thể biến hóa đa đoan được. Muốn cong, thẳng, thành vòng tròn cũng có thể.

Đây chính là một đột phá khổng lồ.

Bình thường thì đao khí hay kiếm khí đều tập trung cả vào mủi kiếm mủi đao mà thôi. Uy lực tuy lớn thật như từ trước đến nay chỉ có thế, chỉ cần tránh được là chẳng có chuyện gì.

Nhưng nếu như…

Sở Dương mấy ngày nay chính là suy nghĩ vì chuyện đó. Chính là chuyện này nên gã tìm đến Đổng Vô Thương mỗi lúc một nhiều hơn.

"Này Vô Thương, đao khí được tạo thành như thế nào vậy?" Sở Dương hỏi.

"Đao khí chính là biến sát khí của ta mà thành. Đem sát khí toàn thân quán thâu công lực, sau đó dùng đao phóng xuất. Đao khí được tạo thành chính là từ đó…" Đổng Vô Thương đáp vô cùng gọn gẽ.

"Nói cách khác đao khí được truyền vào đao mới có thể phóng xuất ra?"

Câu hỏi này khiến cho Đổng Vô Thương vô cùng ngạc nhiên. Không truyền vào đao thì còn là đao khí không? Lão đại chẳng lẽ bị hồ đồ rồi sao?

"Nói cách khác đao khí được phóng ra ở trong vô thức phải không?"

"Hoặc cũng có thể nói là đao khí…"

"Này… này… ngày… Ngươi đừng bỏ đi!"

Vấn đề đao khí của Sở Dương làm Đổng Vô Thương muốn phát điên rồi. Gã liền bảo: "Sở lão đại, hay là huynh đi nghiên cứu kiếm khí đi! Dù sao cũng là cùng một nguyên lý nha!"

"Độc Hành, ngươi có thể nói cho huynh biết kiếm khí được tạo ra như thế nào không?"

"!#$%^&*$%&($#!..."

"Cái đó phát ra nó có hay không…"

"!#$%^&*()#$..."

"Ấy, đệ đừng đi chớ...!!"

Mọi chuyện cứ như thế mà tiến triển, khiến cho năm huynh đệ Cố Độc Hành cũng không khỏi dở khóc dở cười. Gã đại ca này ngày nào cũng níu áo bọn họ, rồi sau đó lâm vào trầm tư, rồi lại hướng tới bọn họ hỏi những câu hết sức ngu ngơ, toàn là những vấn đề mà toàn bộ võ giả trên đại lục này đều có thể trả lời được. Nguồn: http://truyenfull.vn

Như cánh chim không mõi!

Càng về sau, Sở lão đại liền đánh chủ ý lên Mạc Thành Vũ.

"Mạc tiền bối, mời ngài nhắm tới hồ nước trước mặt chém ra một đao nào!"

"Để làm gì?" Mạc Thành Vũ nhíu mày hỏi.

"Ngài hướng về phía hồ nước này phát đao, tại hạ xem đao khí của ngài có thể đánh tới cái cây bên phải này hay không đó mà!"

"Ặc… Ngươi điên rồi!"

Mạc Thành Vũ đã muốn phát điên!

Chém tới trước một đao mà muốn trúng cái cây bên phải? Đây là đao khí, không phải là ám khí nhá! Cũng chẳng phải là nguyên khí đâu!

Về sau chẳng ai giúp hắn nữa, Sở Dương cũng đành tự mình tiến hành thí nhiệm. Nhưng đã vung kiếm mấy trăm ngàn lần rồi nhưng cũng chẳng có chút kết quả nào. Vào lúc này vị Sở lão đại của chúng ta liền giật mình, ánh mắt sáng rực khi phát hiện ra một đối tượng tuyệt hảo - Mạc Khinh Vũ.

Cô lolita này bây giờ yêu Tinh Mộng Khinh Vũ đao đến tận xương tủy rồi. Ngủ cũng ôm nó, lúc không có chuyện gì làm hay là lúc đông người tụ tập thì đều rút nó ra chém chém mấy cái lấy oai.

Mỗi lần rút ra thì đôi mắt đám người Kỷ Mặc như muốn lồi cả ra ngoài. Nhất là Đổng Vô Thương, mỗi lần gã nhìn thấy chuôi đao này thì hai mắt liền biến thành hai cái đèn pha.

Mà cô bé Mạc Khinh Vũ này cũng vô cùng hưởng thụ ánh mắt đó.

"Vô Thương ca ca, ngươi có thích không?" Nàng lolita nở nụ cười vô cùng đáng yêu, đôi mắt chớp chớp nhìn Đổng Vô Thương hỏi.

"Th… thích!" Đổng Vô Thương nuốt nuốt nước miếng, thèm thuồng đáp.

"Thích cũng chẳng cho huynh đâu! Hắc hắc hắc…" Tiểu la lỵ cười đắc ý.

"Kỷ Mặc ca ca, huynh có thích không?" Cô dùng đôi mắt thiên chân khả ái chớp chớp mấy cái hỏi.

"Không thích!" Kỷ Mặc nghiêm mặt đáp lời.

"Vì sao không thích, huynh sao lại không thích nó chứ? Đao tốt như thế huynh không lý nào lại không thích!" Cô tiểu la lỵ này vẫn chưa chịu thua, đôi mắt đã rơm rớm rồi.

"Được, được..!!! Thích!" Kỷ Mặc đành phải giơ tay đầu hàng đáp.

"Thích cũng không cho huynh! Hì hì…!!!" Tiểu la lị liền dương dương đắc ý cười.

"!#$^*)(*&^…" Kỷ Mặc đã muốn khóc rồi.

"Độc Hành ca ca, huynh có thích không?"

"…" Cố Độc Hành liền lủi vào bụi cỏ trốn biệt.

Rốt cuộc Sở lão đại của chúng ta đã phát hiện ra Mạc Khinh Vũ là không hề phiền chán gã. Một đối tượng tuyệt vời nha!

"Tiểu Vũ ơi!"

"Sao vậy Sở Dương ca ca?"

"Thích cây đao đó không nào?"

"Thích…!!!"

"Có muốn biết dùng nó không?"

"Muốn…!!!"

"Vậy thì muội rút đao ra, bổ tới hồ nước trước mặt, để ca nhìn xem bên phải mụi có cảm giác hay không nhé!"

"Vút…vút…vút…"

"Sở Dương ca ca, có cảm giác không?"

"Không có cảm giác! À, có lẽ là muội luyện chưa đúng rồi! Muội thử lại một chút xem!"

"Vút… vút… vút!!"

"Sở Dương ca đã có cảm giác chưa?"

"Vẫn chưa có cảm giác, muội thử lại một chút nữa. Súc tích chân khí trong đan điền rồi truyền vào kinh mạch rồi phát ra lại xem…"

"Vút… vút… vút!!!"

"Đã có cảm giác chưa?"

"Cũng sắp rồi, muội cứ như thế…"

"Vút… vút…vút!!"

"Sao huynh vẫn chưa có cảm giác vậy? Vì sao chưa có cảm giác? Hu hu hu… Vẫn chưa có cảm giác sao?"

"Đừng nào vột, muội thử lại chút nữa…"

"Vút… vút… vút…"

"Có cảm giác chưa?"

"Chưa!!"

"Cánh tay người ta cũng đã đau buốt rồi huynh vẫn chưa có cảm giác gì hết!"

"Vậy thì muội nghỉ ngơi một chút đi nhé!"

"Không được, phải làm cho huynh có cảm giác mới được!"

"Vút… vút… vút…"

"Đã có cảm giác chưa?"

"Đã có cảm giác chưa?"

"Đã có cảm giác chưa?"

"Đã có cảm giác chưa?"

Sở Dương đã muốn sụp đổ rồi!!!

***

Ba ngày sau, Trình Vân Hạc đi sau dùng thân phận trong một thương nhân đoàn làm bình phòng đã thành công tiến vào Thiết Vân thành. Lúc này Thiết Vân thành đang trong tình thế giương cung bạt kiến, nguy cơ trùng trưng, chính là lúc đang lâm vào hỗn loạn.

Thậm chính ở cửa thành, tựa hồ trong không khí vẫn còn mùi máu tươi quanh quẩn đâu đây.

Sau khi thiên tân vạn khổ liên lạc được với Khổng Thương Tâm, Trình Vân Hạc đã giật mình.

Vị Vương tọa đại nhân đến sớm hơn mình ba ngày bây giờ đang mang bộ dạng của một con quỷ mang bệnh lao. Mặt mủi vàng vọt, ngồi một lúc thì ho khan liên hồi, sau khi ho còn nhổ ra một búng máu tươi…

Âm Vô Pháp bên cạnh thì ho khan sùng sục, trong bộ dạng dần dần cũng đã sắp hồi phục lại.

Không phải Âm Vương tọa đang bị trọng thương sao? Làm sao Khổng Thương Tâm cũng thành ra thế này rồi?

"Suy nghĩ theo lối mòn, sợ rằng đã sai rồi!" Khổng Thương Tâm thở dài thốt: "Cái tên Sở Diêm Vương kia đích xác là mang tu vi Vương tọa, hơn nữa hắn còn là một bát phẩm Vương tọa!"

Trình Vân Hạc đã bị một câu kia làm cho kinh hãi tột cùng.

Âm Vô Pháp cũng nói hắn là Vương tọa! Nhưng sau khi mọi người cùng nhau phân tích và suy đoán thì đã kết luận chuyện này là không thực tế rồi! Nhưng hôm nay vị Khổng Thương Tâm mà trước nay Đệ Ngũ Khinh Nhu luôn luôn tin tưởng, nhưng khi đến đây bỗng chốc đã quay ngoắt đi một trăm tám mươi độ.

Một gã Vương tọa đã nói thế, người khác cũng nói vậy, thì phải cẩn thận xem xét lại vấn đề này rồi!

"Ông đã giao thủ trực tiếp với Sở Diêm Vương?" Trình Vân Hạc trầm giọng hỏi. Đột nhiên gã phát hiện người đến đây bỗng đã ít đi rất nhiều, liền đánh thót: "Những người khác cũng theo ông ra ngoài?"

"Khụ… khụ… khụ…" Khổng Thương Tâm ho khan vài tiếng, có chút chột dạ, sắc mặt liền tối lại, chẳng biết nói với Trình Vân Hạc thế nào cho tốt.

Chẳng lẽ nói là mình không đợi được Trình Vân Hạc đến sau nên đã tự mình triển khai hành động. Không nói là chính mình bị trọng thương hơn nữa còn đẩy thêm mười tên cao thủ về chầu Diêm Vương à?

Làm sao mà trả lời đây?

Thấy vẻ mặt Khổng Thương Tâm như thế, Trình Vân Hạc liền cảm thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng lên đầu. Sắc mặt lão liền tái nhợt, hỏi dò: "Ông đã cùng Sở Diêm Vương động thủ?"

"Không có động thủ á?" Không Thương Tâm nổi giận quát to: "Ông có mù không hả? Không có động thủ thì thương thế của tôi ở đâu ra đấy?"

Trình Vân Hạc liền sững người, đôi mắt trừng lớn nhìn Không Thương Tâm, Khổng Thương Tâm cũng chẳng hề sợ sệt mà nhìn lại. Sau một hồi lâu Trình Vân Hạc mới thở dài than: "Xong… xong cả rồi!!!"

"Hừ!" Khổng Thương Tâm nhìn chòng chọc vào Trình Vân Hạc, hất hàm: "Trách tôi sao?"

"Những người đó có phải cũng với ông hành động không? Người đâu cả rồi?" Trình Vân Hạc ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi lão.

"Chết rồi!" Khổng Thương Tâm nhàn nhạt đáp: "Ông không có óc hay sao mà đã nhìn như thế rồi mà còn hỏi tôi? Chuyện như vậy cần nói rõ ra không? Đầu ông có bị lừa đá không hả?"

Trình Vân Hạc nghẹn hòng nhìn Khổng Thương Tâm trân trối. Tượng đất cũng có ba phân nóng, lão liền cả giận quát lớn: "Ông đã tự tiện hành độnng, phá hư đại kế rồi chôn vui biết bao tánh mạng cao thủ như thế mà chỉ nói ra được từ "trách" thôi ư?"

"Đánh rắm!" Khổng Thương Tâm lồng lộn, đôi mắt đỏ rực gầm lên: "Ông cho rằng tôi muốn tổn thất sao? Ông cho rằng tôi muốn bị thương sao? Bọn họ chết cả rồi, bọn họ cũng là huynh đệ của tôi! Ông cho rằng tôi không khó chịu sao?"

"Ông cưỡng từ đoạt lý!" Trình Vân Hạc nghiêm giọng đáp.

Âm Vô Pháp đang nằm ở bên cạnh, lúc này đã chống mình ngồi dậy thốt: "Nhị ca, Trình đại nhân, hai người đều nhịn nhau một câu đi! Hiện giờ mấu chốt là chúng ta sau này nên làm cái gì bây giờ?"

"Sau này nên làm cái gì ư? Bây giờ còn làm được cái gì nữa?" Trình Vân Hạc nổi giận đùng đùng quát: "Nhị ca ông đã phá hết rồi còn đâu!"

Trình Vân Hạc từ trước đến nay vẫn rất ít khi tức giận đến như thế, bất kể lúc nào cũng giữ sự trầm tĩnh. Thà rằng chậm nhưng chắc.

Đối với Trình Vân Hạc, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã từng có đánh giá: "Loạn thế tranh hùng, khai cương khoách thổ, không đất dụng võ. Thịnh thế an ổn, vũ nội thái bình, cánh tay Tể tướng."