Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1733: Chỉ hận nhân sinh không thể quay về




Nếu sớm muộn gì cũng chết, vậy chết sớm một chút có ngại gì? Dù sao Tiêu gia đều bị diệt rồi, Tiêu Thần Vũ lại đang đau lòng cực độ vì mình tự tay bức tử Lệ Xuân Ba, càng không còn mặt mũi nào đi gặp bậc cha chú. Chết sớm cho rồi.

Ta vốn đáng chết.

Trên tường thành đột nhiên rơi vào một bầu không khí yên tĩnh dị thường.

Dạ Trầm Trầm đột nhiên trở nên suy sụp, lệ lão tung hoành.

Tiêu Thần Vũ bên kia vừa mới đáp xuống, đã điên cuồng vọt vào trong trận địch, vô số tiếng kêu thảm thiết cũng theo đó mà vang lên.

Người bên cạnh Tiêu Thần Vũ đang nhanh chóng giảm bớt, chí tôn cao giai của chấp pháp giả đều đang lao tới phía này, áp lực Tiêu Thần Vũ phải thừa nhận cũng đang dần dần tăng mạnh.

Nhưng bất kể là đối thủ nào tiến lên, chỉ cần trong nháy mắt giao thủ, phát hiện thực lực đối phương không kém là lập tức lui về phía sau, chuyên chọn chỗ nhiều người mà hạ thủ.

Cho dù nhất định phải chết, ta cũng phải tận hết khả năng giết thêm vài người. Có thể giết thêm bao nhiêu thì giết thêm bấy nhiêu. Tuy đã chú định là lỗ vốn, nhưng bớt được chút nào thì hay chút đấy.

Tiêu Thần Vũ bất chấp hậu quả, bất chấp đối phương điên cuồng hao tổn, nơi nào hắn đi qua, nơi đó liền vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết, vô số đầu người bắn tung lên không, chân cụt tay đứt cũng bay loạn đầy trời.

Chí tôn cửu phẩm cố ý tránh chiến, cho dù là cao thủ cùng cấp bậc cửu phẩm, cũng không làm gì được. Căn bản không chặn đường được!

Chỉ tôn cao giai phe chấp pháp giả nghiến răng một cái, dứt khoát bỏ qua vây giết Tiêu Thần Vũ, quay đầu lao vào trong đám người. Không phải ngươi muốn tránh chiến sao? Không phải ngươi muốn giết người sao?

Được. Vậy để xem ai giết nhiều hơn, ai giết nhanh hơn!

Đợi đến khi chỉ còn một mình ngươi, ngươi còn có thể tránh chiên sao? Còn có thể không chiến sao?

Trong lúc nhất thời, chiến cuộc đột nhiên lại biến đổi.

Ba vị chí tôn cửu phẩm, bảy vị chí tôn bát phẩm phe chấp pháp giả cùng xuất thủ, đối tượng lại là đám người giang hồ, những người đối với bọn hắn chỉ giống như con kiến... Thế cục trong nháy mắt đã kịch biến!

Chỉ thấy một đám vù vù lao tới, vù vù rời đi, nhanh như thiểm điện. Nhưng phía sau lại là một đám đầu người phi vũ, một đám óc tương vỡ nát, một đám nhất đao lưỡng đoạn, thậm chí tan xương nát thịt, hóa thành một đám huyết vụ.

Người phe Tiêu Thần Vũ vốn bị vây vào thế yếu, hiện tại đột nhiên phải đối diện với tàn sát đơn phương không thể kháng cự như vậy, lại càng họa vô đơn chí. Nhân thủ còn sót lại lập tức lại kịch liệt giảm xuống.

Hai mươi vạn chấp pháp giả cũng không phải nhàn rỗi gì. Cho dù người phe Tiêu Thần Vũ ai nấy đều liều mạng, ai nấy đều cảm tử, nhưng có một số thời điểm, đối diện với thực lực tuyệt đối, cho dù là liều mạng cũng không làm nên chuyện gì. Cho dù ngươi muốn liều mạng, cũng phải có vốn liếng liều mạng mới được.

Có một số người đã sớm bị dọa bể mật, muốn đầu hàng, nhưng có đầu hàng hay không thì cũng giống nhau thôi, cho dù ném đao kiếm quỳ rạp xuống đất, thứ bọn hắn nhận được cũng chỉ là cương đao sắc lẹm, lạnh lẽo.

Bởi vì Pháp Tôn đại nhân từng nói qua, không cần tù binh, chém tận giết tuyệt.

Không tiếp nhận đầu hàng!

Thanh âm chém giết trên chiến trường đột nhiên vọt lên tới đỉnh phong, sau đó lại dần dần rơi xuống.

Theo từng mảng từng mảng người ngã xuống, dần dần cứ phải cách một thời gian ngắn mới có tiếng hét thảm vang lên.

Lác đác không có mấy.

Tiêu Thần Vũ đứng ở chính trung tâm chiến trường, hoành kiếm mà đứng.

Chiến đến giờ khắc này, ở bên người hắn, đã không còn bất cứ một đồng bạn nào nữa rồi.

Toàn quân bị diệt.

Mấy chục vạn người chiến đấu, cứ như là một bầy heo chó dồn lại một chỗ, đồ sát một lượt, thậm chí còn nhanh hơn. Cho dù là giết heo giết chó còn phải xử lý thi thể, nội tạng, máu tươi một chút. Nhưng giết ngươi thì không phải làm như thế.

Dưới chân Tiêu Thần Vũ, tất cả đều là thi thể nằm ngổn ngang, không ngờ chồng chất hết tầng này tới tầng khác. Hai tầng phía dưới đã hoàn toàn ngập trong nước, còn có rất nhiều thi thể đã bị đánh nát nhừ trong lúc giao chiến....

Nhưng hiện tại đã chẳng còn ai quan tâm tới điều này nữa rồi.

Cho dù mưa đang rơi như trút nước, nhưng cũng không thể cuốn đi nổi mùi máu tanh nồng đậm gần như ngưng tụ thành thực thể như vậy.

Cho dù không khí, tựa hồ cũng bởi vì thế mà đặc sệt lại.

Trên tóc Tiêu Thần Vũ không ngừng nhỏ xuống nước nưa, trên vai trân tay trên ngực trên lưng, trên đùi... khắp nơi đều là vết thương, đại đa số vết thương đều sâu tận xương.

Thân thể hắn, hai chân hắn, đều đang khẽ run rẩy không thể kiềm chế được.

Nhất đại chí tôn cửu phẩm, trải qua cuộc chiến kịch liệt như vậy, hô thân cương khí cũng đã tiêu hao sạch sẽ từ lâu rồi.

Kịch chiến gần như liên tục cả ngày không hề gián đoạn, Tiêu Thần Vũ cũng cảm nhận được mình đã chạm tới ngưỡng cực hạn. Nhưng hắn vẫn bất ngờ phát hiện tinh thần của mình sung mãn chưa từng có.

Mình rõ ràng chỉ muốn chết, nhưng tinh thần lại phấn chấn dị thường, đây là chuyện mấy ngàn năm qua đều không có, thậm chí là cả đời này, phấn chấn như vậy cũng rất hiếm có.

"Ha ha ha...." Tiêu Thần Vũ đứng sừng sững trên không, đạp không mà đứng, đưa mắt nhìn vô số cường địch xung quanh mình, đột nhiên cất tiếng cười lớn. Hắn cười thật kiêu ngạo, thật vui vẻ, ngay cả kiếm trong tay cũng theo tiếng cười của hắn mà rung động kịch liệt. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, mặc cho nước mưa rơi vào miệng, cứ như vậy nuốt xuống.

"ngươi cười cái gì?" Đối diện, một vị chí tôn cửu phẩm có chút thương hại, cũng có chút tiếc nuối nhìn Tiêu Thần Vũ, ở sâu trong đáy mắt, thoáng chớp động lên một ngọn lửa màu đen u ám.

Ma khí!

Tiêu Thần Vũ cũng không phát hiện ra chỗ quỷ dị của người này. Có lẽ, cho dù hắn phát hiện, giờ phút này cũng không thèm để ý nữa.

"Ta cười, ta cười ta mơ mơ hồ hồ cả đời, cả đời giống như một thằng ngốc, mãi cho tới hôm nay mới được thống khoái!" Tiêu Thần Vũ vui vẻ cười lớn: "Chỉ tiếc nhân sinh không thể lặp lại, nhưng có thể ngộ ra vào thời khắc tối hậu cũng tốt! Ha ha ha, cũng tốt!"

Tất cả mọi người đối diện nghe mà có chút mơ hồ.

Hoàn toàn không biết Tiêu Thần Vũ rốt cuộc đang nói gì.

Nhưng đám người Dạ Trầm Trầm trên tường thành, nhất là đám thủy tổ cửu đại gia tộc, trong lòng ai nấy đều có một tia xúc động.

Lời Tiêu Thần Vũ nói không quá rõ ràng, nhưng lại khắc thật sâu vào tâm khảm bọn hắn.

Nhân sinh có phải đều như vậy?

Càng tới thời khắc không thể quay đầu lại, mới càng nhận ra mình đã vứt bỏ những thứ tốt nhất trong đời?

Càng là những thứ dễ dàng vứt bỏ nhất, thường thường lại càng là những thứ mà mình trân quý nhất, quý trọng nhất...

Bình người nó vẫn ở xung quanh ngươi, khi ngươi cần nó nó sẽ tới. Khi ngươi không cần nó, nó vẫn ở đó. Ngươi không thèm để ý. Rốt cuộc một ngày khi nó không còn nữa, ngươi vẫn cảm thấy đạm nhạt.

Hết thảy cứ trôi qua bình thản như vậy.

Nhưng chờ tới một khắc nào đó, ngươi mới bỗng nhiên phát hiện, kỳ thật nhân sinh trân quý nhất, đáng giá nhất, chính là những chuyện đạm nhạt, bình thản...

Mà ngươi lại sớm đánh mất, vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được!

Đến lúc ngươi muốn tưởng niệm, lại phát hiện đến ngay cả một điểm dấu vết cũng không còn.

Khi đó, ngươi mới chân chính nhận ra sự đáng giá của nó, hối hận không kịp.

Tất cả tiếc nuối đều được Tiêu Thần Vũ gói gọn trong một câu: "Chỉ tiếc, nhân sinh không thể quay về!"

Tiêu Thần Vũ cười lớn, rồi dần dần lệ rơi đầy mặt, nấc lên thành tiếng.

Không một ai biết giờ khắc này hắn đang suy nghĩ gì, mà cũng chẳng có ai suy đoán.

"Tuổi trẻ hừng hực bao khảng khái, thanh xuân tung hoành khắp giang hồ, mấy lần nâng chén cùng vui sướng, cũng từng cùng khóc vơi nỗi sầu. Phong sương xóa hết tình kết bái, vinh hoa tiêu tan tâm anh hùng. Tình nghĩa cả đời chảy theo nước, đầu bạc đối kiếm huyết nhục bay. Hôm nay ngửa mặt than huynh đệ, chỉ hận nhân sinh không quay về!"

"Ha ha ha... Lệ Xuân Ba, có thể nhìn thấy kết cục Tiêu Thần Vũ hôm nay như thế? Huynh đệ có từng bớt giận không? Ha ha ha..."

Tiêu Thần Vũ cứ như vậy cười lớn, mặt đẫm lệ nhìn lên không trung. Lệ quang trong ánh trăng mờ, tựa hồ trong khoảng hư không kia, thân ảnh Lệ Xuân Ba chậm rãi hiện lên, ánh mắt vẫn ấm áp như trước, nhìn Tiêu Thần Vũ, lộ ra nụ cười chân thành: "Tiêu nhị ca..."

"Ha ha... huynh đệ!" Tiêu Thần Vũ kinh hỉ cười lớn: "Ta tới đây!"

Hắn hét lớn một tiếng, lấy thân ngự kiếm, dùng thần ngự kiếm, vù một tiếng, hóa thành một đạo thiểm điện chói mắt nhất giữa cơn mưa xối xả, sau đó nổ tung, hóa thành một đạo kinh lôi giữa hư không.

Ầm!

Chí tôn cửu phẩm, Tiêu Thần Vũ tự bạo!

Toàn bộ Trung Đô thành, đều bởi vì vụ tự bạo này mà lay chuyển kịch liệt.

Ngoài thành.

Nơi Tiêu Thần Vũ tự bạo, toàn bộ phạm vi hơn mười dặm xung quanh đều biến thành hư không, chỉ nhìn đã thấy ghê người.

Ba vị chấp pháp giả chí tôn bát phẩm ở gần trung tâm vụ tự bạo nhất, cũng biến thành một làn khói nhẹ.

Duy chỉ có mấy vị chí tôn cửu phẩm coi như cơ trí, trong thời khắc tối hậu nhanh chân thối lui về phía sau, may mắn thoát chết, chỉ bị dư ba vụ nổ đả thương, trong con ngươi vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi.

Hơn vạn người cùng mất đi tính mạng trong vụ tự bạo này.

Không khí giống như ngưng trệ lại.

Tựa hồ ngay cả cơn mưa cũng thoáng dừng lại, sau đó mới tiếp tục rào rào rơi xuống.

Trên tường thành.

Dạ Trầm Trầm ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, phun ra một búng máu, đột nhiên khóc rống lên.

Sắc mặt Diệp Thu Diệp đau thương kịch liệt, nước mắt không ngừng rơi xuống, lẩm bẩm: "Hôm nay ngửa mặt than huynh đệ, chỉ hận nhân sinh không quay về! Tiêu nhị ca... Nếu Xuân Ba biết ngươi hôm nay, cho dù ở dưới cửu tuyền, cũng có thể mỉm cười nâng chén!"

Hắn gào lớn một tiếng, đột nhiên khóc rống lên: "Tiêu nhị ca... Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ làm hảo huynh đệ!"

Thân hình Gia Cát Thương Khung run rẩy, lệ lão tung hoành, ánh mắt dại ra, ngây ngốc thì thào lẩm bẩm: "Hôm nay ngửa mặt than huynh đệ, chỉ nhận nhân sinh không quay về... ha ha ha... ha ha ha..."

Đệ Ngũ Khinh Nhu lặng lẽ thở dài một tiếng trong lòng.

Tiêu Thần Vũ, rốt cuộc đã chết. Nhưng cả đời hắn lại thật sự vô cùng phức tạp, khiến cho người ta có cảm giác không thể bình luận.

Hôm nay ngửa mặt than huynh đệ, chỉ hận nhân sinh không quay về!

Từ xưa tới nay, có bao nhiêu tiếc nuối tồn tại? Vì sao đến lúc sắp chết mới cảm nhận được? Vì sao?

....

Bên kia, ánh mắt Pháp Tôn mãnh liệt chớp động, lẩm bẩm nói: "Hôm nay ngửa mặt than huynh đệ, chỉ hận nhân sinh không quay về!" Đột nhiên hít một hơi thật sâu, trong mắt lệ khí tuôn trào!

"Nhân sinh của ngươi không thể quay về, nhân sinh của ta chẳng lẽ có thể? Đến thời khắc tối hậu, ngươi mới ngửa mặt than huynh đệ, nhưng ngươi có biết, ta phải ngửa mặt than huynh đệ bao nhiêu năm không...." Pháp Tôn hung hăng nói, ma khí trong mắt càng lúc càng nồng đậm, không ngờ phóng ra khỏi hốc mắt, ba một tiếng, nổ bung thành một đám hắc vụ trước mắt.