Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1721: Đề thăng!




"Đúng vậy! Bao gồm cả hiện tại, ngươi cũng phải giữ nghiêm bí mật. Thậm chí bao gồm các huynh đệ của ngươi, đừng cho bọn họ biết. Dù sao có một số việc, biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt. Ngược lại còn có thể hại bọn hắn." kiếm linh trịnh trọng nhắc nhở.

"Hiểu rồi, không phải có một câu nói, vô tri cũng là hạnh phúc sao."

"Mức độ phức tạp, lòng người người tham lam biến hóa và đủ các loại thủ đoạn quỷ quái ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, những người chưa từng đi như các ngươi vĩnh viễn không tưởng tượng được. Nhìn như càng quang minh sáng lạn, lại càng nguy hiểm vô cùng. Có đôi khi, cũng chỉ vì một gốc dược thảo, cũng có thể gây ra tử thương vô số. Một viên linh đan, cũng có thể gây ra vô số chiến đấu, thậm chí chỉ là một ánh mắt lơ đãng, cũng có thể rước lấy họa sát thân. Một câu vô thức, có thể khiến ngươi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích..."

"Cửu Trọng Thiên Khuyết thật sự phức tạp như vậy sao?" Sở Dương kỳ quái nói: "Nơi đó không phải có có kỷ luật, luật pháp nghiêm khắc dị thường quản chế sao? Các đại Thiên Đế chẳng lẽ ko ước thúc bên dưới sao?"

"Đương nhiên là có ước thúc... bất quá... cụ thể ngươi tới rồi thì biết. Hiện tại vô luận ta nói thế nào cũng không rõ ràng được." kiếm linh thở dài một tiếng: "Bất luận một vị diện cao đẳng nào, đều là một nơi càng thêm phức tạp. Đạo lý này, vô luận ở nơi nào, vẫn đúng..."

"nếu muốn lấy một ví dụ đơn giản. Giống như Hạ Tam Thiên, thượng vị giả tranh đoạt chính là quyền lực, tài phú. Trung Tam Thiên tranh đoạt chính là địa bàn. Mà Thượng Tam Thiên, hướng suy nghĩ lại biến thành tài nguyên. Ở Hạ Tam Thiên, chỉ cần ngươi có quyền, muốn làm gì cũng được. Ở Trung Tam Thiên, có thực lực có thế lực, chính là lão đại. Ở Thượng Tam Thiên thì sao? Liền biến thành quyền lực, thực lực, thế lực, tài lực, tài nguyên, còn phải có quan hệ."

"Nếu không, cho ngươi ngươi cũng không giữ được."

"Tới Cửu Trọng Thiên Khuyết rồi, nếu thực lực bản thân vẫn không thể đạt tới tầm cao nhất định, cũng chỉ có thể lựa chọn thu liễm, phát triển quyền lực, thế lực, thực lực, tài nguyên... "

"Mọi chuyện ở đó, thật sự đều rất phiền toái..."

kiếm linh thở dài nói ra một câu cuối cùng, tài liệu luyện đan cần có đã thu thập xong rồi.

Chào Sở Dương một tiếng rồi đi bắt tay vào luyện chế Cửu Trọng đan rồi.

Sở Dương ngồi trong Cửu Trọng Thiên Khuyết, ánh mắt chớp động, lẩm bẩm nói: "Quyền lực.... thực lực... thế lực... tài phú..."

Buổi chiều.

Sở Dương nhìn Mạc Thiên Cơ, Cố Độc Hành, Ngạo Tà Vân, Tạ Đan Quỳnh, Kỷ Mặc, La Khắc Địch, Đổng Vô Thương, Mặc Lệ Nhi, Nhuế Bất Thông, Mạc Khinh Vũ tổng cộng mười người tề tựu trong phòng mình.

"Lão đại, ngươi gọi chúng ta tới là có chuyện gì vậy?" Kỷ Mặc cười hì hì: "Có phải có đồ ăn ngon không?"

"Chẳng lẽ có thứ gì chơi vui sao?" Đây là La Khắc Địch.

"Có phải có chuyện muốn thương lượng?" Đây là Mạc Thiên Cơ.

"Muốn giết ai sao?" Đây là Cố Độc Hành.

"Không phải là muốn ta đi giả chết chứ, làm khó ta quá..." Nhuế Bất Thông.

Sở Dương nhức đầu một hồi, dứt khoát vung đao sắc chặt đay rối: "Stop cho ta. Lần này gọi các ngươi tới là có chuyện quan trọng." Nói xong, mười viên Cửu Trọng đan mới tinh đã xoay tròn trong lòng bàn tay.

Một mùi thơm lạ lùng xộc vào mũi. Chỉ mới ngửi qua đã cảm thấy toàn thần sảng khoái.

Mũi ba con hàng La Khắc Địch, Kỷ Mặc, Nhuế Bất Thông lập tức hít lấy hít để, thanh âm xuy xuy không ngừng, tựa như muốn hít cả gian phòng này thành chân không.

Thật sự là thơm nha, kỳ thật người khác không phải là không muốn làm thế, chỉ là thật sự quá hạ tiện rồi, không mất mặt nổi.

Mặt dày chính là vô địch thiên hạ, cứ chiếm tiện nghi rồi tính sau!

Về phần ba con hàng Kỷ Mặc, da mặt đã sớm không rõ là loại gì nữa rồi... làm sao còn quan tâm cái này...

"Đây là cái gì?" Cố Độc Hành hỏi: "Đây không phải là Cửu Trọng đan sao? Thế nào so với lúc trước ta lại thấy không giống?"

"Đây là Cửu Trọng đan, bất quá là Cửu Trọng đan siêu cấp. Dùng một viên có thể gia tăng một trăm năm tu vi chí tôn." Sở Dương cố ý nhấn mạnh khẩu khí.

"Oa...." Mọi người nghe xong liền cùng hít một hơi lạnh: "Một trăm năm? Tu vi chí tôn?!"

"Gia tăng một trăm năm tu vi, so với gia tăng một trăm năm tu vi chí tôn tiềm tu, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Trăm năm tu vi võ giả bình thường, võ giả cấp bấc chí tôn đến liếc mắt một cái cũng lười.

Nhưng một viên đan dược này có thể khiến các huynh đệ bỗng không có thêm trăm năm tu vi cấp bậc chí tôn...

Đây là khái niệm gì? Quá kinh người đi!

"Hiện tại mỗi người một viên, lập tức dùng ngay. Nhanh chóng tận hết khả năng hấp thu dược lực, tận lực gia tăng tu vi bản thân, cảm ngộ cảnh giới, đối đầu cường địch. Có thể đề thăng bao nhiêu thì đề thăng bấy nhiêu. Đề thăng một chút cũng là có thêm một phần thắng. Ít nhất, cũng có thể nắm chắc thêm một phần bảo mệnh." Sở Dương thúc giục.

Cửu Trọng đan trong tay Sở Dương chậm rãi bay lên, rơi vào trong tay mọi người, mỗi người một viên.

Mạc Khinh Vũ cầm Cửu Trọng đan, hô nghi hỏi: "Vì sao chỉ có mười viên? Của ngươi đâu?"

"Ta đã dùng rồi... Nha đầu ngốc, ngươi không thấy khí tức ta hiện giờ đã khác trước sao?" Sở Dương ấm áp cười nói.

Cũng chỉ có Mạc Khinh Vũ, vào giờ khắc này vẫn toàn tâm toàn ý nghĩ cho Sở Dương.

Nếu như Sở Dương không có, Mạc Khinh Vũ tuyệt đối sẽ đem viên của mình cho Sở Dương. Bản thân nàng ăn hay không không quan trọng. Chỉ cần Sở Dương đề thăng là tốt rồi.

Mạc Khinh Vũ vừa nói xong, các huynh đệ đều đỏ mặt. Bởi vì mọi người vừa rồi đều đang hưng phấn, không ngờ không nghĩ tới một điểm này.

"Mọi người không cần xấu hổ. Nam nhân mà, tâm luôn thô một chút." Mạc Thiên Cơ cứu cánh, nói: "Càng không nói, muội muội ta chính là lão bà Sở Dương, các ngươi có thể so sánh sao? Giống như Mặc Lệ Nhi muội muội, lúc đó chẳng phải nhìn Đổng Vô Thương dùng trước, sau đó mình mới an tâm dùng sao? Ngươi đâu phải nữ nhân, làm sao biết được tình ý thâm hậu bên trong?"

Mọi người lập tức cười vang.

Mạc Khinh Vũ và Mặc Lệ Nhi đều mặt đỏ tía tai.

Bất quá, Mạc Khinh Vũ tuy thẹn thùng nhưng trong lòng cũng có chút vui sướng. Nhị ca vốn bởi vì chuyện của mình mà cảm thấy trong lòng không thoải mái, thấy Sở Dương là muốn cãi nhau. Nhưng hiện giờ cũng đã tiếp nhận rồi.

Vừa rồi còn chính miệng nói mình là lão bà Sở Dương...

Hừ hừ, lão bà gì chứ, nói thật khó nghe. Vì sao không nói là bạn lữ, hồng nhan tri kỷ? Như vậy mới dễ nghe... tiểu nha đầu hờn dỗi trong lòng, trợn trừng mắt nhìn lại.

Nhưng nàng không biết, Mạc Thiên Cơ hiện tại đã tính toán thay cho muội muội mình rồi.

Bên người nam nhân, dạng nữ nhân gì mới có thể gọi là lão bà?

Đó chính là chính thất. chỉ có chính thất mới có được gọi là lão bà.

Về phần những người khác, ít nhất cũng không thể dùng từ lão bà này.

Bạn lữ, hồng nhan tri kỷ... những cách xưng hô đó thế nào cũng không thể có địa vị ngang hàng với "lão bà" nhìn như thô tục này...

Mạc Thiên Cơ nhìn như đang nói giỡn, giải bỏ tình thế quẫn bách của các huynh đệ, nhưng kỳ thật đã giành lấy địa vị "đại bà" cho Mạc Khinh Vũ rồi... Đương nhiên, Mạc Thiên Cơ vẫn còn chưa yên tâm hẳn, sau này hắn còn phải trợ giúp muội muội mình...

Ừm, muội muội mình quá thành thật, lại rơi vào tay kẻ hoa tâm như Sở Dương, nếu không tính toán hộ nàng một chút, tuyệt đối sẽ bị thua thiệt...

Khụ, đại cữu ca thật là mệt!

Một đại cữu ca yêu thương muội muội mình lại càng mệt!

Đã yêu thương muội muội mình rồi, lại còn phải làm đại cữu ca của người như Sở Dương... đã mệt lại càng thêm mệt.

"Nếu như vậy, chúng ta có khi phải sớm gọi đại tẩu nhỉ... oa ha ha ha..." Kỷ Mặc híp mắt cười gian.

La Khắc Địch lập tức hùa theo ầm ĩ.

Mạc Khinh Vũ trợn mắt cười, ra vẻ uy nghiêm nói: "Kỷ nhị ca, chẳng lẽ ngươi gọi ta là đại tẩu ta còn không dám đáp ứng sao? Ngươi gọi đi, làm sao còn chưa gọi. Ngươi gọi một tiếng xem ta có đáp ứng không?"

"Oa... Cô nàng này da mặt thật dày...." Kỷ Mặc lâu lắm rồi mới không nói ra lời, thiếu chút nữa bị sặc. Cuối cùng vẫn không gọi ra hai tiếng đại tẩu.

Những người khác cũng trợn tròn mắt, không tưởng được tiểu nha đầu vốn vẫn luôn ngượng ngùng này, hôm nay không ngờ lại dũng cảm như thế.

"Ha ha ha..." Mọi người cùng nhau cười lớn.

Sở Dương cũng mỉm cười.

"Cái này... liệu có phần cho Vũ tiền bối và Nhạc Nhi không?" Mạc Thiên Cơ cười lớn, tựa hồ rất tùy ý hỏi một câu.

Nam nhân đại đa số đều sơ ý, nhưng Mạc Thiên Cơ tuyệt đối không nằm trong số đó. Những lời này tuyệt đối là bằng chững tốt nhất!

"Ừm, thế nào lại không cho bọn hắn. Ta đang muốn mang tới cho bọn họ đây." Sở Dương cũng không nghi ngờ gì, lập tức trả lời. Nhưng vừa nói xong liền giống như nghĩ tới cái gì đó, tựa như vô tình hữu ý dùng một ánh mắt phòng sói nhìn Mạc Thiên Cơ. giống như ánh mắt mà Mạc Thiên Cơ nhìn Sở Dương ngày đó.

Nhưng lúc này, Mạc Thiên Cơ đã sớm quay đầu trở lại, tựa hồ vừa rồi thật đúng là thuận miệng hỏi. Thần sắc vẫn như thường nói giỡn mấy câu với huynh đệ, nuốt Cửu Trọng đan trong tay xuống, cũng là người uống muộn nhất trong mọi người, so với Mạc Khinh Vũ còn muộn hơn một hồi.

Nhìn mọi người sử dụng Cửu Trọng đan, cả dám khoanh chân luyện công, tâm vô tạp vụ tiêu hóa dược lực khổng lồ.

Sở Dương dùng thần niệm chí tôn bao phủ toàn bộ gian phòng của mình lại, sau đó lặng lẽ đi ra không một tiếng động.

Đi tới trước cửa Sở Nhạc Nhi, còn chưa gõ của, Sở Nhạc Nhi đã mở cửa: "Đại ca?"

Sở Dương mấy ngày nay xử lý thi thể, thoạt nhìn đã trầm tĩnh hơn rất nhiều, tựa hồ trải qua rất nhiều chuyện.

Liên tiếp đối diện với sinh tử luân hồi, khiến cho tiểu cô nương này thành thục rất nhanh.

Loại mức độ thành thục này, khiến Sở Dương đôi khi nhìn cũng cảm thấy đau lòng.

"Vũ tiền bối ở đây sao? Mời ra đây một chút, ta có chuyện muốn nói." Sở Dương truyền âm nói.

Vũ Tuyệt Thành rất nhanh đã đi tới: "có chuyện gì quan trọng? Ta đang chuẩn bị ra ngoài." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Ngài muốn ra ngoài?" Sở Dương lặng đi một chút. Hiện giờ không tĩnh tâm điều tức, chuẩn bị đại chiến, còn ra ngoài làm gì?

"Ta muốn đi tìm Pháp Tôn một chút, muốn thử một lần cuối cùng." Vũ Tuyệt Thành trầm mặt nói: "Gióng trống khua chiêng tìm hắn nhất định không tìm được. nhưng nếu ta một thân một mình tới, có lẽ hắn sẽ lộ diện. Nếu hắn có thể dừng tay, vẫn có khả năng vãn hồi. Ít nhất cũng không đến mức sinh linh đồ thán...

"Làm như vậy chỉ sợ có chút mạo hiểm." Sở Dương nhíu mày: "tình huống Pháp Tôn hiện tại đã khác hẳn với thường nhân rồi. Cho dù làm chuyện càng tồi tệ hơn cũng không phải là lạ... Với thực lực Pháp Tôn trước mặt, Vũ tiền bối một mình tới đó, thật sự là... quá mạo hiểm rồi."