Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1704: Một bước sai, vạn bước sai!




Pháp Tôn đương nhiên không phải không muốn động thủ, nhưng bị khí thế Vũ Tuyệt Thành tập trung gắt gao, thủy chung không hề buông lỏng, ngược lại còn có xu thế càng ngày càng mạnh. Vũ Tuyệt Thành hiện tại, tuyệt đối là một ngọn núi lừa chuẩn bị bộc phát.

Pháp Tôn trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nói: "Vũ huynh, ngươi nói xem, trên đời này vì sao có phản đồ xuất hiện?"

Vũ Tuyệt Thành cười lạnh nói: "Cái này có gì kỳ lạ, trời sinh lũ súc sinh, bình thường đều trở thành phản đồ!"

"Sai!" Pháp Tôn mỉm cười nhàn nhạt, nói: "Cho tới bây giờ, chẳng có người nào cam tâm tình nguyện làm phản đồ cả... Ngươi không hiểu." Hắn cười một tiếng thê lương: "Đệ tử xuất thân thế gia như ngươi, căn bản không thể nào hiểu được."

Vũ Tuyệt Thành cười lạnh không ngừng: "Vậy sao? Chẳng lẽ, phản bội huynh đệ của mình thì có đạo lý? Không ngờ còn mặt dày nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ? Ta lại muốn thử nghe xem ngươi giải thích thế nào."

Sở Nhạc Nhi nhân cơ hội này thi triển nguyên lực, cuốn theo đám người Sở Dương chạy trốn ra xa. Ít nhất cũng phải đảm bảo Vũ Tuyệt Thành không phải phân tâm, lo lắng chuyện bên ngoài.

Pháp Tôn cười hắc hắc, coi như không phát hiện ra hành động của Sở Nhạc Nhi, nói: "Vũ huynh, nếu như ta nói, ta năm đó không hề phản bội, ngươi sẽ nghĩ thế nào?"

Vũ Tuyệt Thành cười lạnh nói: "Ngươi không hề phản bội? Chẳng lẽ năm đó ta phản bội? Có lẽ phản bội trong miệng thế nhân và phản bội trong miệng người, ý nghĩa trái ngược nhau?"

Pháp Tôn vẫn làm như không nghe ra Vũ Tuyệt Thành đang châm chọc, chỉ có chút tiếc nuối quay lại nhìn Sở Dương. cười khổ nói: "Cơ hội một đi không trở về, hôm nay không thể tiêu diệt Cửu Kiếp kiếm chủ, chỉ sợ đợi này khó có cơ hội lần thứ hai."

Vũ Tuyệt Thành hừ một tiếng.

"Vũ huynh, chúng ta đều có trải nghiệm giống nhau, đều từng bị phản bội, vì sao tới giờ ngươi vẫn bảo vệ hắn như vậy?" Pháp Tôn có chút kỳ quái hỏi: "Chẳng lẽ người đặt ảo tưởng... lên người Cửu Kiếp kiếm chủ?"

Vũ Tuyệt Thành nói: "Cái này không cần ngươi quan tâm. Ngươi nói nhăng nói cuội lâu như vậy, hiện tại lại chơi trò châm ngòi ly gián bất nhập lưu này, có thể nói là tặc tâm bất tử, không dám chính diện trả lời vấn đề của ta, rốt cuộc có dụng ý gì? ngươi biết rõ ta quan tâm gì nhất!"

"Ngươi đánh lén ta, ám toán ta, ta có thể nén lại, tính sổ với ngươi sau. Nhưng các huynh đệ của ngươi, đắc tội với ngươi chỗ nào? Đồ hỗn trướng, ngươi giải thích rõ ràng cho ta!"

Pháp Tôn cười nói: "Vũ huynh, loại chuyện này, ta cũng tự biết khó thể giải thích rõ ràng minh bạch. Càng khó được thế nhân tán thành. Hơn nữa, ta cũng rất không rõ, Vũ huynh ngươi vì sao lại để ý tới chuyện này như thế... Chuyện này đã ở trong lòng ta mấy vạn năm qua. Thật sự quá lâu rồi, không nói ra không sảng khoái, nếu Vũ huynh đã có hứng thú như vậy thì ta nói ra cũng không sao. Ta vừa giải thoát đè nén trong lòng, Vũ huynh cũng có thể giải được nghi hoặc."

"Ngươi nói đi, ta đang nghe." Vũ Tuyệt Thành vẫn mặt trầm như nước, sát khí nghiêm nghị không giảm chút nào, một mực khóa chặt Pháp Tôn.

Pháp Tôn hít một hơi thật sâu, nói: "Không nói tới năm đó Cửu Kiếp kiếm chủ Tần Phương (gốc là Quân Liệt, nhưng xem chương sau lại thấy Tần Phương, sửa luôn) đối với chúng ta thế nào, chỉ nói tám huynh đệ khác của ta. Bọn họ tuyệt đối là huynh đệ trọng yếu nhất đời ta. Nếu như có thể lựa chọn, chỉ cần sớm tối cùng nhau, tính mạng này có tính là gì?"

"Tình cảm huynh đệ năm đó, cho dù mấy vạn năm sau vẫn nhớ tới, vẫn cảm khái ngàn vạn, tựa như mới hôm qua."

"Đệ Ngũ Trù Trướng ta cũng không phải người bạc tình bạc nghĩa. Cửu kiếp huynh đệ năm đó thống nhất thiên hạ, gần như tất cả mưu kế, đều là do ta lập ra. Nếu ta thật sự có hai lòng, tin tưởng cửu kiếp huynh đệ không thể nào đi tới cuối cùng. Điểm này, không biết Vũ huynh có phủ nhận?"

Vũ Tuyệt Thành nói: "Không sai, Trong cửu kiếp kết nghĩa, có ba người chiếm vị trí quan trọng nhất. Đệ nhất đương nhiên là Cửu Kiếp kiếm chủ. tiếp theo phải kể tới trí nang. Thứ ba là đệ nhất nhân trong cửu kiếp huynh đệ."

"Sau khi thiên hạ thái bình, Tần Phương bày mưu tính kế, muốn đem huynh đệ chúng ta đi bổ thiên, thành tựu đại nghiệp của hắn. Lúc đó ta đã nghĩ, trong các huynh đệ, bất kể người thoát ra là ai, chỉ cần thoát được chính là thắng lợi. Nhưng nếu ta có thể ra ngoài, hiểu quả sẽ càng lớn hơn một chút. Bởi vì ta có trí mưu, có mưu kế, nhìn thấu đại cục, mà điểm quan trọng nhất chính là, ta đủ bình tĩnh."

( Mạn đàm: Đoạn này hơi vô lý. Theo như mấy chương trước, đời Cửu Kiếp kiếm chủ gần đây nhất họ Quân, nếu là Quân Liệt thì Pháp Tôn chính là thủy tổ của một trong cửu đại gia tộc hiện tại, mà Đệ Ngũ gia tộc cũng là một trong cửu đại. Chẳng lẽ tác giả bị loạn rồi =.=")

Pháp Tôn nói: "Nếu như các huynh đệ chỉ có một người sống sót, vậy ta thoát ra mới là có lợi nhất! Nói như vậy, Vũ huynh có tán thành không?"

Vũ Tuyệt Thành dứt khoát gật đầu: "Không sai! Lịch đại cửu kiếp trí nang cho tới bây giờ đều là bậc đại trí giả. Luận riêng về sức phá hoại, vị tất đã ở dưới Cửu Kiếp kiếm chủ!"

"Cho nên lúc trước, ta cuối cùng quyết định lợi dụng thần hồn chi lực của các huynh đệ, dốc sức đánh cược một lần. Kết quả là ta thoát ra, kéo dài hơi tàn cho tới hôm nay."

Pháp Tôn cười thảm: "Nếu chỉ luận theo đạo lý, ta thoát ra mới là tốt nhất. Từ bất cứ phương diện nào mà nói, đều nên là ta sống sót, mới có thể có giá trị lớn nhất. Duy chỉ có phương diện tình cảm, ta dựa vào cái gì mà sống?"

"Dựa vào cái gì mà ta toàn thân trở ra? Các huynh đệ khác đều thần hồn câu diệt, chẳng lẽ người khác không nên sống sao?

"Đây là đạo lý gì?"

"Hơn một vạn năm thời gian, nguyên linh của ta một mực phiêu đãng tại nơi sơn dã. Chẳng thể làm gì được. Mỗi ngày đều nghĩ tới huynh đệ của ta. Lúc đầu còn không ngừng thuyết phục chính mình, dùng các loại lý do thuyết phục mình. Chỉ là, gạt người dễ, lừa mình khó. Người khó lừa gạt nhất chính là bản thân mình. Thẹn trong lòng chính là thẹn trong lòng, điểm này, bất cứ lý do gì cũng không thể xóa bỏ được."

"Cuối cùng, ta hiểu được một chuyện. Một chuyện mà ta sớm nên minh bạch, nhưng thủy chung lại không ngộ ra."

"Giữa các huynh đệ, đồng sinh cộng tử chính là nghĩa khí. Cho dù bởi vì âm mưu quỷ kế mà cùng chết, nhân sinh cũng không còn gì tiếc nuối nữa. Nhưng... nếu tất cả mọi người cùng chết, chỉ còn lại mình ngươi còn sống. hơn nữa còn lợi dụng năng lượng thần hồn của các huynh đệ trước khi chết để sống sót... Loại áy náy này, loại dày vò này, ngươi biết sao? Thì ra, người sống sót cuối cùng, lại chính là người thống khổ nhất!"

Pháp Tôn khoanh tay mà nói, thanh âm phá lệ bình thản dị thường.

Vũ Tuyệt Thành hít thật sâu một hơi, chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt. Ta không hiểu? Ta thế nào lại không hiểu? Năm đó chẳng lẽ ta chưa từng trải qua sao?

Nhiều nhất so với ngươi chỉ thiếu đi một mắt xích mà thôi.

"Ôm áy náy, ôm dày vò, ta bắt đầu tự phân tích bản thân. Ta may mắn thoát chết, nhưng tình huống lúc đó, liệu có phải do ta quá ích kỷ không?"

Pháp Tôn cười khổ nói: "Trải qua vô số lần tự phủ nhận, ta dần dần phát hiện, quả thực, là ta ích kỷ! Năm đó khi sắp chết, cái ý niệm "ta muốn sống sót" thật sự đã xuất hiện trong lòng ta."

"Sau đó, ta lại càng áy náy! Càng khó chịu!"

"Ta bị áy náy dằn vặt, thậm chí có nhiều lần ta còn muốn tự bạo nguyên hôn cho nhẹ bớt. Nhưng một khi chết đi rồi, toàn bộ lực lượng thần hồn của các huynh đệ đều nằm trên người ta, ta làm sao có thể tùy tiện chết đi. Vì thế ta lại có một mục tiêu mới, chỉ cần ta có thể tìm được thân thể mới, vô luận như thế nào, ta cũng có thể làm chút sự tình cho gia quyến các huynh đệ! Làm rất nhiều chuyện! Vô luận chuyện gì ta cũng muốn làm, để bồi thường!"

"Nhưng đợi đến khi ta có được thân thể, đồng thời dung hợp tới mức có thể nắm giữ trong tay thì lại phát hiện ra, gia tộc huynh đệ ta, đã đã tan biến rồi! Thậm chí ngay cả một hậu nhân cũng không tìm thấy! Bởi vì thời gian chưa bao giờ dừng lại. Thời gian đã trôi qua quá nhiều rồi!"

"mà châm chọc nhất chính là, Đệ Ngũ gia tộc mà ta thành lập nên, lúc đó lại là nhà duy nhất còn sót lại! Vẫn là đương kim một trong cửu đại gia tộc. Bất quá cũng đang bị cửu kiếp công kích, tràn ngập nguy cơ, có thể bị diệt bất cứ lúc nào."

"Thứ nhất, khi đó ta mới chỉ bước đầu nắm giữ thân thể, thần hồn còn chưa đạt tới mức dung hợp hoàn mỹ với thân thể, cũng không thể phát huy ra thực lực tối cường. Thứ hai... Trong lòng ta cũng thầm nghĩ, hậu nhân huynh đệ ta đã không còn, vậy hậu nhân ta dựa vào cái gì để tiếp tục tồn tại?"

"Ta đã vạn phần có lỗi với bọn họ rồi. Ta đã lợi dụng lực lượng thần hồn của bọn họ để sống sót, dựa vào cái gì mà chỉ có hậu nhân ta tiếp tục tồn tại?"

"Cho nên cuộc chiến đó, ta không hề tham dự. Ta mắt thấy Đệ Ngũ gia tộc dần dần xuống dốc, cũng chỉ nói một câu với Gia Cát Đạo, một trong cửu kiếp lúc đó. Cũng bởi vì một câu nói này mà Đệ Ngũ gia tộc thoát được nguy cơ diệt tộc, trở thành gia tộc phụ thuộc của Gia Cát gia tộc."

"Sau đó ta bắt đầu kiếp sống Pháp Tôn quyền cao chức trọng dài tới vạn năm...." Pháp Tôn cười khổ: "Trong những năm tháng ta du đãng, không có lúc nào là không muốn làm chút chuyện gì đó cho các huynh đệ. Nhưng khi chân chính có thực lực... lại phát hiện không có chuyện gì để làm. Một khi đã vậy, lúc đó ta thoát ra để làm gì?" nguồn TruyenFull.vn

"Mỗi một khắc ta hưởng thụ quyền cao chức trọng, đều cảm thấy càng có lỗi với các huynh đệ... Các huynh đệ liều mạng, để cho ta ở nơi này hưởng thụ quyền cao chức trọng, vinh hoa phú quý sao?" Pháp Tôn thổn thức.

Vũ Tuyệt Thành cả giận nói: "ngươi cảm thây có lỗi, vậy vì sao ngươi không cẩn cư? Không làm Pháp Tôn không phải là được rồi sao? Ngay cả lựa chọn đó ngươi cũng chưa làm, còn không thừa nhận là lợi dục mờ mắt, bạc tình bạc nghĩa?"

Pháp Tôn cười khổ một tiếng: "Dục lợi mờ mắt? Bạc tình bạc nghĩa? Trải qua một thời gian dài, ta càng ngày càng thấy áy náy, rốt cuộc bắt đầu không muốn làm Pháp Tôn nữa, đỡ phải chịu nhiều tra tấn nội tâm như vậy..."

Vũ Tuyệt Thành nói: "Đúng vậy! Không cần làm Pháp Tôn nữa!"

"Chỉ là.. Dù sao cũng có lỗi nhiều năm như vậy rồi, nếu như bây giờ buông bỏ, chẳng phải khổ sở nhiều năm chịu đựng như vậy hóa thành không? Ngay cả quyền cao chức trọng cũng không còn nữa?" Pháp Tôn thở dài.

"Ngươi... hỗn đản!" Vũ Tuyệt Thành lập tức không biết nói gì.

Nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có biến hóa tuyệt thế như vậy. Mình thật sự nói trúng rồi. Quyền dục thật sự có thể che mờ lòng người, ngay cả cửu kiếp trí nang năm đó cũng không thể ngoại lệ.

Pháp Tôn cười khổ: "Ta cũng biết mình thật hỗn đản, thậm chí nghĩ một chút cũng không nên. Nhưng truy cứu lý do, kỳ thật cũng chỉ có:... Thứ nhất, bát mẻ chẳng sợ sứt, thứ hai, quyền thế ăn mòn, khiến tâm tính dần dần biến hóa. Thứ ba... bọn họ đã chết, hơn nữa đã chết mấy vạn năm. Đây đã là chuyện thực... Ta kiên trì thì có ý nghĩa gì? Còn ý nghĩa gì nữa?"

"Thế nên, ta cứ tiếp tục bước đi như vậy... cuối cùng... thói quen khó sửa."

...

Tác giả: Nhân vật Pháp Tôn này rốt cuộc cũng sắp đi tới điểm cuối. Người mang tội ác lớn nhất Cửu Trọng Thiên, cũng là người đáng thương nhất Cửu Trọng Thiên....

Nhân vật này, ta đổ vào khá nhiều tâm huyết, mặc dù đa số mọi người không thích, chính ta cũng không thích, nhưng khúc chiết cả đời hắn lại gần như là một bộ truyện diễn biến thiện ác....