Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1702: Quyết một trận tử chiến!




Trong lúc nhất thời, Sở Dương quả thật không biết mình có cảm giác gì nữa. Trong lòng thầm thở dài một hơi, thật là xui con mẹ nó xẻo, không ngờ lại là Pháp Tôn! Kẻ mà mình đang cố kỵ nhất, sợ gặp phải nhất.

Bây giờ nên làm thế nào cho phải đây?

Mình dựa vào Cửu Trọng đan không hoàn chỉnh trợ giúp, vốn đã khôi phục được một phần nguyên khí trong đan điền khô cạn, nhưng bất quá còn chưa bằng được một nửa thời kỳ toàn thịnh.

Đây chính là chỗ dở khi tu vi gia tăng diện rộng. Nếu trước kia chỉ cần dùng một viên Cửu Trọng đan không hoàn chỉnh, tu vi nguyên lực có thể nháy mắt khôi phục như cũ. Nhưng bây giờ thì không!

Mà trạng thái bốn vị trưởng lão bị thương nhẹ kia, dường như còn không bằng mình.

Về phần Cổ Nhất Cổ cùng một vị trưởng lão khác, tuy đã dùng Cửu Trọng đan hoàn chỉnh, nhưng thương thế bọn họ nhận phải lúc trước thật sự quá nghiêm trong, trước mắt cũng chỉ có thể bảo vệ tính mạng mà thôi, còn xa mới nói tới chuyện khôi phục, càng đừng nói còn có ma khí quấy nhiễu, sức chiến đấu cơ bản có thể không nói tới.

Với phần lực lượng mình mới khôi phục được, đối phó cường giả bình thường đương nhiên là dư dả, cho dù đối phó chí tôn bát phẩm, cũng có nắm chắc chiến thắng, thậm chí còn có liều mạng một phen với chí tôn cửu phẩm bình thường. Nhưng nếu muốn đối phó với loại cao thủ siêu cấp còn mạnh hơn cả chí tôn cửu phẩm đỉnh phong một đường như Pháp Tôn....

Lại chẳng thể chịu nổi một kích!

Có lẽ nói không chịu nổi một kích thì hơi cường điệu, nhưng nói không phải là địch, phần thắng xa vời thì không hề sai chút nào.

Nếu như thật sự để Pháp Tôn phát hiện ra mình và đám người Đàm Đàm... vậy tuyệt đối không có hi vọng may mắn thoát được. Cho dù Sở Dương có thể nỗ lực chạy thoát thì những người khác cũng nhất định chết chắc rồi. Nhất là Đàm Đàm, hiện tại đang rơi vào hôn mê!

Nhưng, Pháp Tôn trước mắt đang xông thẳng tắp về hướng này, làm sao có thể không phát hiện ra?

Trong lòng Sở Dương nóng như lửa đốt, đúng là lần đầu tiên thầm cầu nguyên trong lòng, hi vọng có kỳ tích phát sinh. Nếu như lúc này đột nhiên nhảy ra một con quỷ cản đường...

Cảm nhận ánh nắng nóng nực trên không trung, Sở ngư tọa bất đắc dĩ thở dài.

Cho dù có quỷ nhảy ra... trong thời tiết thế này, cũng không thể chặn đường được...

Tốc độ phi hành của Pháp Tôn nhanh cỡ nào, tuy nhìn giống như đang lững thững bước trong sân vắng, nhưng kỳ thực chính là súc địa thành thốn, một bước ngàn dặm.

Trước sau chỉ mới chốc lát, hắn đã đi tới gần nơi này. Tựa hồ cảm nhận được gì, Pháp Tôn đột nhiên lại một lần nữa gia tăng tốc độ.

Ngay lập tức, Pháp Tôn đã bay tới trên không cái hố khổng lồ này. Phóng mắt nhìn lại, không khỏi kinh ngạc một hồi, tiếp đó chính là một loại cảm giác sung sướng giống như đang đói lại có một cái bánh thật lớn từ trên trời rớt xuống trúng đầu.

Thật sự là quá kinh hỉ rồi.

Trong phút chốc, ngay cả Pháp Tôn cũng có chút không dám tin tưởng vào hai mắt mình nữa, dụi dụi mắt nhìn lại, rốt cuộc mới xác định, phía dưới, không ngờ đều là người quen.

Hơn nữa còn là đại địch mà mình hao hết tâm tư muốn loại bỏ!

Mà hay nhất chính là, thực lực đám đại địch khó chơi này đều đại tổn, tin tưởng chỉ cần mình xuất thủ, tuyệt đối có thể dáng bắt sống. Nhất cử trừ khử. Có thể một lần tiêu diệt nhiều tâm phúc đại họa như thế, chẳng lẽ không phải là thiên đại may mắn sao?

"Đúng là trời giúp ta!" Pháp Tôn đắc chí không tự chủ được mà ngửa mặt lên trời cười lớn: "Ha ha ha... Thế sự kỳ diệu, quả nhiên là không gì không có! Nếu thiên ý không đứng về phía ta, làm sao có thể đưa lễ vật lớn như vậy tới trước mặt ta?!"

Thần thức đám người Cổ Nhất Cổ còn xa mới bằng Sở Dương, lại còn trọng thương chưa lành, cho tới lúc này mới phát hiện có người tới, đột nhiên nhìn thấy người tới chính là Pháp Tôn, tất cả mọi người đều cả kinh, Khí tức thiếu chút nữa hỗn loạn.

Sở Dương thở dài, tuy còn xa mới hồi phục nhưng vẫn động thân đứng lên, mỉm cười: "Pháp Tôn đại nhân, thật sự đã lâu không gặp. Chỉ là không biết, bây giờ gọi ngài là Pháp Tôn đại nhân liệu có khiến ngài khó chịu không? hay gọi ngài là Thiên ma đại nhân thì thích hợp hơn nhỉ?"

Pháp Tôn khoanh tay mỉm cười, thân hình phiêu diên bay vào trong cái hố khổng lồ, cười nhạt: "Đối với người chết, từ trước tới giờ bổn tọa vẫn luôn khoan dung. Cho dù ngươi chiếm tiện nghi mấy phần miệng lưỡi đi nữa, chẳng lẽ có thể xoay chuyển cục diện sao?"

Sở Dương nói: "Ồ? Pháp Tôn đại nhân thật sự tự tin như vậy? Truyền kỳ cửu kiếp sừng sững vạn năm, Pháp Tôn đại nhân cho rằng mình là ngoại lệ sao?"

Pháp Tôn mỉm cười tao nhã: "Ở trước mặt ta, Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân, ngươi đừng vọng tưởng tiếp tục kéo dài thời gian. Truyền kỳ cửu kiếp?! Truyền kỳ đã viết hết. Hôm nay nên là chương cuối rồi. Giác ngộ đi!"

Lời còn chưa dứt đã bay nhào tới gần như không có dấu hiệu báo trước, điên cuồng tấn công Sở Dương!

Vừa xuất thủ đã là toàn lực, tựa như thiên băng địa liệt!

Đêm dài lắm mộng!

Sở Dương hiểu rõ đạo lý này, cho nên tận lực kéo dài thời gian. Pháp Tôn so với hắn còn sống lâu hơn mấy vạn năm, đương nhiên lại càng thêm hiểu rõ.

Mặc kệ có người tới viện thủ hay không, duy chỉ có lập tức giết chết tên Cửu Kiếp kiếm chủ này đã, đó mới là lựa chọn chính xác nhất!

Địch nhân hoàn toàn không có uy hiếp gì với mình, cho tới bây giờ chỉ có người chết mà thôi!

Chỉ cần thu phục Cửu Kiếp kiếm chủ rồi, cái gọi là truyền thuyết sẽ tan biến. Một khi truyền kỳ sụp đổ, cái gì cũng dễ nói!

Sở Dương thét dài một tiếng, nghiêng đầu quát: "Xử lý hắn! Cửu Trọng Thiên có thể định rồi!"

Bộ dáng giống như còn có phục binh, bộ dáng tràn đầy tự tin vào chiến thắng.

Pháp Tôn ngay cả quay đầu một cái cũng không thèm, cả người đã bay tới trên đầu Sở Dương, mấy trăm quyền cước đã như cuồng phong bão tố điên cuồng giáng xuống: "Ở trước mặt ta mà cũng dám ra vẻ huyền bí? Ha ha, kiếm chủ đại nhân, ngươi thật sự quá ngây thơ rồi! Chút thủ đoạn thấp kém đó làm sao có thể lừa được ta!"!"

Trong lúc Sở Dương nói, Cửu Kiếp kiếm đã nằm trong tay. Tay trái lặng lẽ không một tiếng động lấy ra một viên Cửu Trọng đan hoàn chỉnh cuối cùng còn sót lại, nhét vào trong miệng.

Viên Cửu Trọng đan hoàn chỉnh cuối cùng này, hắn vốn không muốn dùng, ít nhất là không muốn dùng ở nơi này.

Nhưng giờ phút này, thật không thể không dùng nữa rồi.

Chỉ bằng vào thực lực mình hiện tại, tuyệt đối không chống nổi Pháp Tôn.

Chỉ có đứng ở trạng thái đỉnh phong tối cường, mình mới có cơ hội đấu một trận.

Cửu Kiếp kiếm chợt ngâm một tiếng chói tai, kiếm tiêm tứ chiêu cùng bộc phát.

Nhất Điểm Hàn Quang Vạn Trượng Mang, Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương, Thâm Mai Bất Cải Lăng Duệ Chí, Nhất Tụ Phong Vân Tiện Thị Hoàng!

Bốn chiêu này bạo phát tựa như núi lửa phun trào.

Thân hình Pháp Tôn qua lại vô hình vô ảnh trên không trung, quyền cước như gió, hoàn toàn là lấy lực ép người, điên cuồng tấn công từ xa! Tuyệt đối không để cho Cửu Kiếp kiếm của Sở Dương có cơ hội tới gần người. Quyền cước trầm trọng như núi một mực không ngừng đánh vào kiếm quang.

Sở Dương kêu lên một tiếng đau đớn, miệng phun máu tươi lảo đảo lui về phía sau, liên tiếp mấy bước mới đứng vững, sắc mặt trắng bệch.

Ực một tiếng, nuốt Cửu Trọng đan trong miệng xuống.

Một cỗ dược lực tinh thuần trong nháy mắt đã phát tán.

Nhưng Pháp Tôn gẫn gắt gao bám theo, không hề buông lỏng: "Kiếm chủ đại nhân, Cửu Kiếp kiếm pháp thật tinh thuần, so với Quân Liệt năm đó chỉ sợ không chỉ cao hơn một bậc. Bất quá... ngươi tựa hồ quên ta là ai! Người khác có lẽ không biết Cửu Kiếp kiếm pháp, nhưng bổn tọa tuyệt đối không nằm trong số đó!"

"Bổn tọa năm đó đâu chỉ một lần luận bàn với Cửu Kiếp kiếm pháp? Nói tới mức độ quen thuộc Cửu Kiếp kiếm pháp, bổn tọa so với ngươi chỉ sợ còn quen thuộc hơn mấy phần!" Trong thanh âm Pháp Tôn mang theo một tia hoài niệm nhàn nhạt, xa xôi thê lương, miệng cũng thê thảm cười lớn: "Chịu chết đi!"

Pháp Tôn lại xuất thủ, uy thế dường như còn lớn hơn cả lúc trước. HƠn nữa, công kích lúc trước tuy lăng lệ, nhưng cuối cùng vẫn thuộc về phạm trù võ kỹ Cửu Trọng Thiên. Lần này lăng không một chưởng, không ngờ lại mang theo hắc vụ nồng đậm dị thường, giống như cự phủ khai thiên, bổ về phía Sở Dương, cực kỳ uy mãnh.

Trong miệng càng thở dài nhàn nhạt: "Thật không nghĩ tới... Cửu Kiếp kiếm chủ thiên mệnh sở quy trong truyền thuyết, lại chết ở trong tay ta!"

Những lời này có chút ý nghĩa thâm sâu.

Cửu Kiếp kiếm chủ chết trong tay ai cũng là đại sự, nhưng không phải là chuyện quá cổ quái gì. Chỉ có Cửu Kiếp kiếm chủ chết trong tay người đã từng là cửu kiếp... mới thật sự khiến người ta không biết nói gì.

Lời c̣òn chưa dứt, Sở Dương vốn còn cuồng phun máu tươi, hoàn toàn không có nang lực hành động đã bật người vọt lên, kiếm quang chớp động liên hồi.

Kiếm quang ngoan cường, dày đặc, mang theo lực phản chấn mãnh liệt, uy thế đúng là còn mạnh hơn lúc trước.

Pháp Tôn ngẩn ra, tiếp đó lại thoải mái nói: "Ta thiếu chút nữa thì quên mất, trừ Cửu Kiếp kiếm ra, Cửu Kiếp kiếm chủ còn có một bảo vật độc môn khác... Cửu Trọng đan... Khôi phục nhanh như vậy, chắc hẳn là loại hoàn chỉnh nhất rồi? Cũng không biết ngươi có bao nhiêu Cửu Trọng đan để tiêu hao? Có thể chặn được mấy lần ta công kích?"

Sở Dương hừ một tiếng, không lên tiếp, liều mạng thi triển Cửu Kiếp kiếm pháp, chống đỡ thêm được lúc nào thì hay lúc đó.

Hiện tại có thể nói là thời khắc nguy hiểm nhất từ khi mình sống lại tới giờ. Cho dù nói thừa ra một chữ cũng là hao phí lực lượng của mình, làm sao có thể đáp lời chứ?

Đối diện với cửu kiếp trí nang mà dám đấu khẩu, tuyệt đối là tìm chết!

Sở Dương đã thử qua một lần, tuyệt đối không thử lần thứ hai.

"Quả nhiên là hảo kiếm pháp!" Pháp Tôn cười ha ha, vừa xuất thủ, vừa chậm rãi ngâm nga: "Thiết Bích Đồng Tường Chiến Vị Hưu, Đắc Thử Nhất Sinh Hựu Hà Cầu? Cửu Tiêu Phong Vân Tề Tụ Hội, Ngã Vị Vong Thì Quân Vô Ưu! Kiếm hay! Bây giờ xuất ra mấy chiêu này, đúng là thích hợp nhất!"

Bốn câu này chính là danh xưng của Cửu Kiếp kiếm pháp, cũng chính là chiêu số mà Sở Dương đang sử dụng.

Mấy chiêu kiếm pháp này hoàn toàn là phòng ngự.

Phòng ngự tới giọt nước không lọt!

Thân hình Pháp Tôn xoay tròn, nháy mắt hóa thành trăm ngàn bóng ảnh, vây quanh Sở Dương chừng năm trượng. Trăm ngàn bóng ảnh động tác như một, cùng vận chưởng cuồng phách! Giống như trong đại hải, đột nhiên dậy lên vô số sóng gió ngập trời, từ bốn phương tám hướng ập về trung tâm. Mà ở vị trí trung tâm đó, chính là một con thuyền nhỏ đang nhấp nhô vật lộn giữa sóng gió biển cả. Truyện được copy tại Truyện FULL

Pháp Tôn biết, bốn chiêu vừa ra chính là chiêu số phòng ngự tối cường của Cửu Kiếp kiếm pháp. Chỉ bằng vào cường công, nếu không có lực lượng gấp đối phương mấy chục lần, căn bản không thể nào công pháp được.

Lịch đại Cửu Kiếp kiếm chủ lợi dụng một chiêu này mà chém giết không biết bao nhiêu cường địch.

Bởi vì địch nhân lâu không công được, khó tránh khỏi mất kiên nhẫn, tuyệt đại đa số đều lựa chọn cận thân mà chiến. Nhưng chỉ cần cận thân... trong thiên hạ có phòng ngự nào đỡ nổi sự sắc bén của Cửu Kiếp kiếm?

Cho nên một chiêu này nhìn như bị động phòng thủ, chứ kỳ thực lại bao hàm sách lược dụ địch cực kỳ bí mật. Phản kích trong phòng thủ, chuyển bại thành thắng. Thường thường một số địch nhân cường đại, đều gục ngã trước một chiêu này. Pháp Tôn đã từng là một trong cửu kiếp, hơn nữa còn là trí nang, làm sao lại không biết điểm này?