Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1695: Ma diễm ngập trời




Hoàng Hà Liễu cùng đám cao thủ Hoàng gia nghe được thanh âm, chạy ra quan sát, nhưng cũng không phát hiện được gì, chỉ kịp nhìn thấy trên đỉnh đầu bị chọc ra một cái động lớn mà thôi.

Thân ảnh cao gầy của Mạc Thiên Cơ chợt lóe lên, xuất hiện ở nơi Sở Dương vừa đứng, nhíu mày nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Giờ khắc này, có thể xảy ra chuyện gì?"

Đám người Hoàng Hà Liễu nào biết chuyện gì xảy ra? Vừa nghe hỏi như vậy, không khỏi đều lắc đầu mờ mịt.

Mạc Thiên Cơ nhíu mày: Rốt cuộc là chuyện gì? Có thể khiến Sở Dương nháy mắt lao đi, gấp không thể nhịn được một giây? Chỉ để lại một câu liền lên đường?

Muốn vận khởi Chưởng Ác Thiên Hạ thăm dò thiên cơ một chút, nhưng vừa rồi mới vận dụng tâm huyết ( máu trong tim), mặc dù đã dùng Cửu Trọng đan bổ khuyết, nhưng hiện tại nếu lại bị thiên cơ phản phệ, vậy mình cũng chỉ có đường chết mà thôi...

Mạc Thiên Cơ nhíu mày, cố gắng khiến mình trấn định trở lại, thầm nghĩ: "Bất kể là chuyện gì... Sở Dương đi rồi, nhất định sẽ truyền tin tức trở lại, tạm thời đợi một chút, không nên sốt ruột....." Qua tiếp một lát, lại cảm giác được chúng huynh đệ đuổi theo Sở Dương mà đi, không khỏi thả lỏng hơn phân nữa.

Những người này tụ hợp một chỗ, cho dù chính diện đối kháng Pháp Tôn liên thủ Thiên ma, hẳn cũng có thể tự bảo vệ mình...

Đàm Đàm bên kia hiện đã lâm vào thời khắc trọng yếu! Cho dù nói là sơ suất một cái là nguy hiểm tính mạng, mất mạng bất cứ lúc nào cũng không đủ.

Về phần lấy thực lực Đàm Đàm cộng thêm đội hình tối cường của Tam Tinh thánh tộc mà vẫn lâm vào tuyệt cảnh, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì thực lực Thiên ma khôi phục quá nhiều, quá cường hãn, cường hãn tới mức vượt xa cực hạn tu giả Cửu Trọng Thiên có thể đạt tới.

Không khách khí mà nói, với thực lực Thiên ma hiện giờ, ở Cửu Trọng Thiên tuyệt đối là vô địch thiên hạ, không ai có thể khiêu chiến!

Trừ phi Tử Tà Tình tái hiện cõi trần, mới có nắm chắc khắc định chế thắng, hơn nữa lấy thực lực Thiên ma hiện giờ mà tính, nếu quả thật để hắn khôi phục tới trạng thái toàn thịnh, chỉ sợ cho dù Tử Tà Tình có tái hiện cũng không ứng phó được!

Lúc trước Đàm Đàm thi triển tuyệt chiêu tối cường, hét lên một câu " Cứu mạng a", đừng nói đám trưởng lão Tam Tinh thánh tộc trố mắt líu lưỡi, cho dù là Thiên ma cũng muốn ngất xỉu!

Thân là một vị chí tôn cửu phẩm đỉnh phong, là nhất tộc chi chủ, là kẻ có được vô thượng ma thể, là cường giả được xưng là ma vương, là...

Nói ngắn lại, vô luận xuất phát từ thân phận nào, Đàm đại gia cũng không có lý do hô to cứu mạng như vậy....

Nhưng hắn vẫn cứ hô....

Hơn nữa còn hô rất tự nhiên, giọng oang oang như chuông đồng, vang vọng ba ngày, thanh chấn ngàn dặm!

Thiên ma hoàn toàn không nghĩ ra lý do nào để giải thích, giận dữ nói: "Là nhất tộc chi chủ, cường giả đương đại, ngươi còn biết xấu hổ không? Ngươi còn không biết xấu hổ tự xưng là Đại Ma Vương sao? Vô Thượng Ma Thể rơi vào tay ngươi đúng là phí của trời. Ta nhổ vào!"

Đàm Đàm cả giận nói: "ngươi nhổ ta? Ta nhổ ngươi thì đúng hơn. Đầu óc ngươi bị lừa đá à. Rốt cuộc thể diện quan trọng, hay mạng nhỏ quan trọng? Nhìn bộ dạng ngươi chắc cũng sống một đống tuổi rồi. Thế nào ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không hiểu, còn dám chạy ra ngoài lăn lộn! Thật không biết ngươi làm thế nào mà sống tới bây giờ? mà ngươi may mắn hay là địch nhân của ngươi quá ngu ngốc?!"

Thiên ma tắt tiếng một hồi, nói chuyện với tiểu tử này, tuyệt đối là tự rước nhục. Đây tuyệt đối là một tên gia hỏa khốn kiếp không bao giờ biết nói lý!

Đối với loại người này, nhanh chóng xử lý mới là đúng đắn, có thể sớm khắc nào thì hay khắc đó. Càng sớm càng tốt!

Mà quan trọng nhất, đây chính là vô thượng ma thể đó, gần như chính là chung cực ma thể trong truyền thuyết. Đây chính là đồ tốt tuyệt phẩm mà ngay cả Thiên ma tiền bối đỉnh cấp cũng vạn phần thèm muốn! Toàn bộ Thiên ma nhất tộc, số ma có được vô thượng ma thể chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!"

Hôm nay, bánh trên trời thế nào lại rơi ngay vào đầu mình. Tất cả xui xẻo gặp phải lúc trước đều không tính là gì, chỉ cần có thể lấy được bộ ma thể vô thượng này, cho dù xui xẻo hơn nữa thì đã làm sao!

Vừa nghĩ tới lát nữa là mình có thể chiếm lấy vô thượng ma thể của tiểu tử này...

À ha, thật là chuyện quá mỹ diệu rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt Thiên ma nhìn về phía Đàm Đàm thật giống như sắc lang nhìn thấy mỹ nữ, chuột cống nhìn thấy gạo trắng, thèm nhỏ dãi. Không nói hai lời, lập tức toàn lực xuất thủ. Dùng lực lượng lớn nhất, tâm lực cao nhất, nhanh chóng bắt Đàm Đàm, chiếm cứ thân thể hắn mới là đúng đắn.

Một đám ma vụ nồng đậm mãnh liệt tràn ra bốn phía. Trong nháy mắt, khắp thiên địa đã giống như bị ma vụ bao phủ. Thiên ma cười khặc khặc quái dị: "Vừa rồi chẳng qua là bản ma thủ hạ lưu tình. Để các ngươi an tâm lên đường, hiện tại ta sẽ xuất ra toàn lực! Con kiến của hạ giới, giác ngộ đi!"

Thiên ma tự thừa nhận hạ thủ lưu tình, chưa dốc hết toàn lực, cũng không phải khoe khoang khoác lác. Vừa rồi đối chiến Cổ Nhất Cổ, hắn còn chưa nhìn ra thể chất Đàm Đàm. Một khi toàn lực xuất thủ, kết quả đương nhiên là tốc chiến tốc thắng, nhưng cũng gia tăng thương thế cho mình, thương thế mới có chuyển biến tốt đẹp rất có thể lại một lần nữa chuyển biến xấu, thậm chí là không thể vãn hồi.

Nhưng trước mắt, có vô thượng ma thể đang dụ hoặc trước mắt, Thiên ma làm sao còn quan tâm trọng thương gì gì nữa?

Chỉ cần có thể chiếm lấy thân thể này, thương thế có nặng hơn nữa thì đã sao?

Cười quái dị một tiếng, Thiên ma khí diễm đại trướng, phi thân mà xuống.

Đàm Đàm vốn bị hắn nhìn mà trong lòng sợ hãi, thấy Thiên ma không để ý người khác, chỉ nhắm mình mà động thủ, trong lòng càng thêm xác định.

Ma khí gia hỏa này tuy khổng lồ dị thường, nhưng thực chất lại không chính tông tinh thuần bằng mình... Chẳng lẽ là nhằm vào ta??

Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Thiên ma thủ của đối phương đã biến ra mấy chục cái, một đám từ trong ma vụ dữ tợn vươn ra, hướng về phía Đàm Đàm mà chộp lấy, nháy mắt đã gần như phong tỏa đường tiến thối của Đàm Đàm rồi!

Đàm Đàm thấy thế không dám thất lễ, rống lớn một tiếng, vận lên tu vi toàn thân, quát: "Nhất Thủ Sơn Hà!" Tay phải mãnh liệt phóng ra, toàn bộ bàn tay đen kịt chớp sáng, thật có khí thế muốn lập tức nhấc bổng thiên hạ sơn hà, hướng lên trên mà nghênh đón!

Thiên ma miệng ồ một tiếng, nói: "Khá lắm! Chiêu này xem như tạm được!"

Vô số bàn tay đột nhiên nhoáng lên một cái, nháy mắt biến mất, ngưng tụ thành một bàn tay trầm trọng vỗ xuống, va chạm với bàn tay Đàm Đàm, không chút hoa xảo!

Thế công song phương ầm ầm tiếp xúc, toàn bộ đại địa đột nhiên dao động mãnh liệt một hồi, tiếp lại dừng lại một hồi, cuối cùng, thổ địa trong phạm vi trăm trượng đột nhiên bị chấn tung lên, hướng về bốn phương tám hướng mà bắn văng ra ngoài.

Một chiêu va chạm, thật sự có uy thế sơn băng địa liệt!

Vừa cứng đối cứng một chiêu, Đàm Đàm kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bị ép trầm xuống mặt đất.

Cả người hắn lún sâu bao nhiêu, thổ địa xung quanh liền bị chấn bay bấy nhiêu.

Từng vòng từng vòng bay ra ngoài, bay lên giữa không trung. Lớp sóng bùn đất thứ nhất còn chưa hạ xuống, lớp sóng thứ chín đã bay lên.

Trong phút chốc, thiên địa lâm vào hôn ám!

Đám người Cổ Nhất Cổ xung quanh không ngờ đều đứng không vững, lảo đảo không thôi!

"Hiện tại đã biết lợi hại chưa? Một chiêu này, chính là Thiên ma bí kỹ, Thiên Ma Hàng Thế!" Thiên ma cười khằng khặc quái dị: "Thiên Ma Hàng Thế, đương nhiên long trời lở đất, kinh thiên động địa! Tiểu tử, biết lợi hại rồi thì sớm đầu hàng đi. Cái danh Ma Vương này không phải ai cũng xứng dùng."

Giờ phút này, bàn tay phải hắn vẫn đặt trên bàn tay phải Đàm Đàm, cả người dựng ngược trên không trung, tầng tầng hắc vụ chậm rãi quay cuồng xung quanh hắn, cứ như vậy ép Đàm Đàm lún xuống.

Nếu không phải Đàm Đàm có vô thượng ma thể, không muốn khiến thân thể Đàm Đàm bị phá hư, một kích vừa rồi đủ để Đàm Đàm tan xương nát thịt rồi!

Cho dù Thiên ma đang trọng thương, nhưng một kích toàn lực giờ phút này, vẫn không phải võ giả Cửu Trọng Thiên có thể chống cự.

Ma khí của Đàm Đàm vốn tinh thuần hơn hắn nhiều lắm, nhưng tu vi bản thân lại kém quá xa. Nghĩ tất cả biện pháp, thủy chung vẫn không thể giãy ra được, chỉ biết trơ mắt nhìn mình liên tục bị ép xuống!

Trong chớp mắt đã xâm nhập lòng đất trăm trượng!

"Chậm đã!" Đàm Đàm dốc hết toàn lực, mới có thể kêu lên một tiếng. Một tiếng vừa nói xong, hơi thở liền hổn hển, mặt đỏ tía tai.

Trong mắt Thiên ma chớp động hắc quang, nói: "Thế nào? Tiểu tử ngươi muốn nói gì?"

Lực lượng trên tay thả lỏng một chút, cho Đàm Đàm có cơ hội thở dốc, nói chuyện.

"Ta đầu hàng!" Đàm Đàm hét lớn: "lão tử thừa nhận đánh không lại ngươi, nhìn bộ dáng ngươi cũng muốn giết ta, dứt khoát đầu hàng cho rồi. Không phải ngươi hi vọng như vậy sao?"

"Đầu hàng? Ngươi nói ngươi muốn đầu hàng?" Kinh lực trên tay gia tăng, Thiên ma nói: "Thật sao?!"

Đàm Đàm lập tức cảm thấy toàn thân mình như muốn vỡ vụn, miễn cưỡng kêu lên: "Ta đâu có muốn chết. Nhanh buông tay ra, chỉ cần ngươi buông tay, ta liền đầu hàng! Bản ma vương là tôn sư nhất tộc, quyết không nuốt lời!"

Thiên ma hừ một tiếng, thu tay bay ngược lại, nói: "Coi như tiểu tử ngươi thức thời, nếu đầu hàng, vậy đừng có nghĩ..."

Lời còn chưa dứt đã thấy Đàm Đàm từ trong hố sâu nhảy vọt ra, cả người giống như một đạo hắc quang, cong chân bỏ chạy, miệng mắng: "Ngươi si tâm vọng tưởng hả. Lão tử nhìn giống loại người tùy tiện đầu hàng lắm sao?"

Trong chớp mắt đã bỏ chạy mấy trăm trượng.

Vừa nói quyết không nuốt lời, nhưng trong nháy mắt lời vẫn còn bên tay, đã đổi ý!

Thiên ma thiếu chút nữa tức chết, vọt người đuổi theo: "Ngươi không phải là tôn sư nhất tộc sao? Thân phận như thế, không ngờ lại béo nhờ nuốt lời, thật quá đê tiện vô sỉ!"

Đàm Đàm gia tăng tốc độ, mỉa mai đáp lại: "Cho dù béo nhờ nuốt lời thì sao. Dù sao lão tử ăn gì cũng không béo, lần này nuốt lời thử một lần xem có béo ra không! Ta đùa giỡn ngươi đó, ngươi làm gì ta? Cắn ta à?"

Thiên ma gần như bị con hàng này xỉa xói chi phát điên...

Đám người Cổ Nhất Cổ hô to gọi nhỏ, từ phía sau chạy tới.

Tuy địch nhân lần này thật sự quá cường đại, nhưng Thánh Vương đang bị nguy hiểm tới tính mạng, đám người mình làm sao có thể bỏ mặc?

Đàm Đàm vội vàng quát từ xa: "Đám ngu ngốc các ngươi đừng có đi theo ta. Nhanh chóng chạy tới Trung Đô mau. Ta dẫn gia hỏa này dạo vài vòng chơi đùa một chút."

Nếu như lúc này Đàm Đàm chiếm cứ thượng phong, đám người Cổ Nhất Cổ đương nhiên không lo lắng, sẽ nghe theo lời Đàm Đàm nói. Nhưng hiện tại Thánh Vương đã lâm vào hạ phong tuyệt đối, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, mình làm sao có thể bỏ chạy?

Cho dù biết rõ không địch lại, cũng phải liều chết bảo hộ, có thể tiêu hao địch nhân một chút lực lượng, cũng là tranh thủ một tia sinh cơ cho Thánh Vương.

Cổ Nhất Cổ rống lớn một tiếng, dẫn đầu phi thân tới. Mấy vị trưởng lão khác cũng bay vụt theo, hướng về phía Thiên ma mà công tới. Chết cũng phải kéo dài thêm một chút thời gian, giúp Thánh Vương an toàn thoát thân!

Thiên ma nhìn thấy lại có người dám ngăn trở mình, lại thấy Đàm Đàm càng lúc chạy càng xa, không khỏi phẫn nộ tới cực điểm. Rống to một tiếng, vô tận hắc vụ tràn ra, vô biên vô tận, đột nhiên ma diễm ngập trời.

Thiên ma toàn lực xuất thủ.

Đàm Đàm một đường cấp tốc phi độn, quay đầu lại thì nhìn thấy tình huống này. Thiếu chút nữa hộc máu.