Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1586: Nham thạch lan tràn!




Người giống như Lệ Tuyệt, chỉ cần bị người ta biết được bản tính, vô luận tới địa phương nào, đều bị người ta khinh thị, coi rẻ.

Lệ Tuyệt đương nhiên không biết mình đã bị người ta mặc kệ, không thèm đếm xỉa tới. Giờ khắc này, hắn vẫn còn đang tưởng bị vô số người đuổi giết, hoang mang lo sợ chạy trối chết, từ trong hạp cốc lao ra như một cơn lốc...

Ý niệm duy nhất trong đầu hắn hiện giờ chỉ là ---- Ta phải chạy nhanh hơn, ta phải sống sót....

Dưới mặt tuyết, ngàn người giao chiến.

...

Trên mặt tuyết.

Đệ Ngũ Khinh Nhu mơ hồ cảm thấy một chấn động mơ hồ, tuy sắc mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng vẫn không khỏi kinh ngạc một hồi.

Hiện tại chính là thời khắc căng thẳng, bất cứ một điểm dị thường nào cũng có thể là đối phương hành động. Đệ Ngũ Khinh Nhu không dám có chút khinh thường điều này. hắn cũng coi trọng cuộc đọ sức này.

"Trên bầu trời hình như có chút động tĩnh...." Dạ Tiêu Diêu ngẩng đầu, miệng lẩm bẩm. Nhưng kỳ thật cũng không đặt trong lòng.

"Trên trời có động tĩnh?" Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Dạ Tiêu Diêu lập tức đứng lên, đi ra ngoài: "Động tĩnh gì? Bắt đầu từ khi nào?"

"Vừa mới rồi, hình như ánh nắng có chút biến hóa... Bất quá hiện tại lại bình thường rồi." Dạ Tiêu Diêu có chút lơ đễnh: "Hẳn là hiện tượng thời tiết đặc biệt của Tây Bắc rồi, vừa rồi đột nhiên sáng hơn một chút. Không thể không nói, Tây Bắc này mấy chục vạn năm không có thái dương lộ diện rồi, ánh mặt trời vừa xuất hiện, chuyện kỳ quái gì cũng có thể xuất hiện, cũng cho đám nhà quê này kiến thức một chút, cái gì gọi là mặt trời..."

Mấy vị chí tôn bên cạnh thấy hắn nói thú vị, đều cùng cười ha hả. Nhưng tiếp đó lại phát hiện sắc mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu trở nên trầm trọng, không khỏi ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Từ sau trò khôi hài hôm trước, Tiêu Thần Vũ đã hạ xuống tử lệnh, từ hắn trở xuống, bất luận kẻ nào cũng không được vi phạm mệnh lệnh của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Kẻ trái lệnh, nghiêm trị không cần xét!

Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ à một tiếng, bước nhanh ra trướng bồng, đưa tay án trên trán, ngưng thần nhìn về phía chân trời.

Đúng vào lúc này, mặt trời mới lên vốn giống như một khối hỏa cầu ôn nhuận trên bầu trời, giờ khắc này lại đột nhiên biến thành sáng rực, chói mắt cực độ. Một đạo quang trụ tròn xoe đột nhiên từ trong ánh mặt trời chiều xuống, giống như thần kiếm kinh thiên, thẳng tắp bắn xuống.

Mục tiêu, chính là Tam Quang đại trận lúc trước, càng bao phủ toàn bộ Tam Quang đại trận ở bên trong.

Đám người Đệ Ngũ Khinh Nhu đang trợn mắt nhìn lên bầu trời, cường quang bất thình lình xuất hiện, khiến cả đám đều phát ra một tiếng a đau đớn, kinh ngạc. Tiếp đó chỉ thấy hai mắt đau nhức khó chịu, nước mắt ào ào chảy ra.

Đây cũng là do bọn hắn có thực lực cao cường, cường độ nhục thể hơn xa thường nhân. Nếu như tu vi kém một chút, hai mắt khẳng định không giữ được nữa rồi.

Sau cực quang, mọi người tạm thời bị vây trong trạng thái mù lòa, lập tức lại có cảm ứng mới, xung quanh đột nhiên trở nên nóng bức.

Phải biết nơi nà chính là Tây Bắc, hàng năm đều bị phong tuyết đóng băng. Nhiệt độ thấp tới dọa người, nói không phải bốc phét, cho dù là một người đi tiểu, nước tiểu còn chưa kịp rơi xuống đất đã đóng băng. Thậm chí biến thành một cây cầu băng cũng không phải chuyện hiếm lạ....

Cho nên ở Tây Bắc này, từ trước tới nay đều có một ngạn ngữ, đó là "Đi tiểu phải cẩn thận, luôn luôn di chuyển, một khi băng trùy hiện, xong luôn cả tiểu đệ rồi."

Nói cách khác, khi đi tiểu nhất định phải vừa đi vừa tiểu, nếu như không di động, nước tiểu nhanh chóng đóng băng thành băng trùy, nói không chừng ngay cả cái kia... cũng có thể đông cứng thành băng luôn...

Trở lại chuyện chính.

Ừm, ở dạng địa phương thế này, không ngờ lại có cảm giác nóng bức. Đây chẳng phải là không thể tưởng tượng được? Nếu không phải rất nhiều người đều có cảm giác giống nhau, tuyệt đối sẽ tưởng là ảo giác.

Nhưng bây giờ cảm giác lại vô cùng chân thật như thế.

"Mẹ ơi, mắt của ta..."

"Con mẹ nó, mắt ta đau chết mất..."

"Tổ sư, sao lại thế này. Ánh sáng sao lại đột nhiên chói như vậy... Hỏng mắt ta rồi..."

"Ủa, thế nào còn nóng nhu vậy..."

"Đúng vậy... quả thực rất nóng!"

"Thế này là thế nào? Nơi này là Tây Bắc, địa giới lạnh nhất thế gian..."

"Đéo thể nào hiểu được, Tây Bắc cũng nóng như vậy??... Ôi chao, mắt ta, thật con mẹ nó..."

Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng không may mắn thoát được. Hai mắt cũng cực kỳ đau nhức, nước mắt chảy ròng ròng, nhưng hắn cũng không ầm ĩ như kẻ khác, bởi vì hắn đột nhiên nghĩ tới một khác năng cực kỳ đáng sợ, hơn nữa khả năng này thật sự quá lớn, không để ý tới hai mắt khó chịu, nhắm mắt lại tập trung công lực, há miệng hét lớn: "Mọi người nhanh chóng rời khỏi nơi này! Nguy hiểm! Nguy hiểm cực độ! Nhanh!"

"Tình huống thế nào? Làm sao lại rút lui?"

"Đúng vạy, đây là chuyện gì? Địch tập sao?"

....

Vô số thanh âm nghi vấn thi nhanh vang lên. Hồi đáp Đệ Ngũ Khinh Nhu lại ít ỏi không có mấy. Giờ phút này tai họa sát nách, thực lực cao tình nguyện cố thủ tại chỗ, lấy bất biến ứng vạn biến, người thực thấp thì không dám vọng động, trong lúc nhất thời, lại chẳng có mấy người nghe theo mệnh lệnh Đệ Ngũ Khinh Nhu, rút lui.

May mà Đệ Ngũ Khinh Nhu hiện giờ không thể nhìn thấy, nếu không tuyệt đối sẽ bị đám người này khiến cho tức chết!

"Chuyện gì xảy ra? Địch nhân có hành động sao?" Tiêu Thần Vũ vội vàng chạy tới, một đường vừa đi vừa cảm thấy, độ ấm vẫn đang liên tục tăng lên.

Tình huống quỷ dị nhu vậy, nếu không phải địch nhân giở trờ thì không thể nào giải thích được.

"Nếu như ta đoán không lầm.... Đây là sát cục do Tam Quang đại trận dẫn động mà thành!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Lập tức triệu tập tất cả mọi người nhanh chóng rời khỏi... Nếu không, có khi thật sự bị thái dương nấu chín. Nhân lực có cường đại hơn nữa, cũng không thể đối kháng với trời...."

Tiêu Thần Vũ chấn động, vội vàng phát ra mệnh lệnh.

Mệnh lệnh của Tiêu Thần Vũ, so với Đệ Ngũ Khinh Nhu, đương nhiên không thể so sánh rồi. Tất cả mọi người không dám nghi ngờ, thi triển toàn bộ thân pháp, vội vàng chạy về phía sau như gió lốc.

"Tam Quang đại trận, có thể dẫn động tam quang tinh lực trên trời, cố định sơn hà, có thể khiến giang sơn vĩnh cố. Đây là kiến thức thông thường...." Đệ Ngũ Khinh Nhu có chút hâm mộ, có chút hối hận nói: "Nhưng còn tồn tại một truyền ngôn vô cùng vớ vẩn, đó là vận chuyển Tam Quang đại trận, có thể dẫn động lực lượng tam quang hạ giới, dùng vô thượng tinh lực phá hủy vạn vật."

"Chuyện này quá mức khó tin, hơn nữa chưa ai chân chính gặp qua, cũng chẳng có ai tin tưởng. Cho nên người biết được đều cho rằng đây chỉ là đồn đại hoang đường... Chỉ là lần này, lấy tình huống hiện tại phân tích, Mạc Thiên Cơ hẳn là đoạt được kỳ ngộ nào đó, biết được bí mật vận chuyển Tam Quang đại trận, hóa hoang đường thành sự thật, tái hiện truyền kỳ cổ lão trong hiện tại..."

"Cho nên đây là một bá tuyệt sát trận, nhân lực không thể ngăn cản! Chúng ta căn bản không có chỗ ẩn thân, tất cả mọi người phải nhanh chóng rút khỏi phạm vi tam quang đại trận bao phủ, mới có thể chạy trốn, nếu không, thập tử vô sinh!"

Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa đi, vừa dồn dập giải thích.

"Hả, có bá tuyệt sát trận bực này... nhưng, đám người trong sơn cốc kia phải làm thế nào?" Tiêu Thần Vũ chấn động, trong sơn cốc, có chừng hơn một ngàn ba trăm người, đều là lực lượng tinh anh của các đại gia tộc.

Hiện tại tình huống nguy cấp như thế, thông báo bọn họ rút lui? Có thể kịp sao?

Không kịp. Chúng ta bên này có thể rút lui kịp đã là vạn hành rồi, huống chi bọn họ ở bên đó! Hơn nữa, hiện tại bọn họ đang ở dưới tầng tuyết ngàn trượng... Khẳng định chạy không kịp nữa rồi." Đệ Ngũ Khinh Nhu ảm đạm thở dài.

Tiêu Thần Vũ nghe vậy liền ngẩn ngơ, ngay cả cước độ đang cấp tốc chạy như bay cũng thoáng chậm lại....

Mà trong khi phe liên quân đang cấp tốc rút lui, ánh mặt trời từ trên trời chiếu xuống đã hóa thành vô số hỏa long khổng lồ, bao phủ toàn bộ Tam Quang đại trận.

Bị Tam Quang đại trận ảnh hưởng, tuyết đọng ngay cả cao thủ chí tôn cũng không làm gì được, tồn tại trên đỉnh núi mấy chục vạn năm cứ thế nhanh chóng tan rã, đều hóa thành nham tương giống như thép nóng chảy, cuồn cuộn đổ xuống phía dưới.

Trong hạp cốc, tuyết đọng ngàn trượng cũng nhanh chóng tan rã, bằng mắt thường cũng có thể thấy được, dần dần thẩm thấu xuống dưới. Bởi vì nhiệt độ thực sự quá cao, vừa mới hòa tan đã biến thành nước sôi. Theo nhiệt độ càng ngày càng cao, một đám hơi nước phốc một tiếng bốc hơi. Nhưng còn chưa kịp bay lên đã hóa thành vô hình.

Tuyết đọng mấy vạn năm cùng nhau tan rã, đây là khái niệm gì?

Đây vốn là chuyện tuyệt đối không thể xuất hiện, nhưng hôm nay nó lại xuất hiện thật rồi!

Ở trên hạp cốc, Lệ Tuyệt đang hoang mang lo sợ ló đầu ra, lập tức bị nước sôi ập thẳng vào mặt. Bất ngờ không kịp đề phòng, hét thảm một tiếng, thiếu chút nữa là ngất luôn đương trường.

Miễn cưỡng nhìn rõ tình thé hiện tại, có thể nói là sợ hết cả hồn, liều mạng nhảy dựng lên, cốc tốc chạy trốn ra ngoài. Dọc đường còn toàn lực vận công hộ thể, chống cự ngoại lực áp tới, nhưng còn chưa chạy được mấy trăm trượng, cả người hắn đã bỏng rộp, huyết nhục mơ hồ.

Nhưng giờ phút này, Lệ Tuyệt giống như không biết đau là gì, thoáng như cái xác không hồn, dựa vào bản năng một đường chạy trốn, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.

Ầm ầm ầm ầm....

Thiên sơn vạn hạp xung quanh, tuyết đọng huyền băng mấy chục vạn năm dần dần tan rã, giống như giang hà vỡ đê cuồn cuộn đổ xuống phía dưới. Đây không phải là vạn mã bôn đằng nữa rồi. Tin tưởng cho mấy trăm vạn mã cùng bôn đằng... thanh thế chỉ sợ cũng không hơn được thế này!

Một đường đổ xuống, một đường bốc hơi, che khuất bầu trời.

Dần dần, tuyết đọng mấy ngàn trượng trên mặt đất tan rã từng tầng từng tầng, từng tầng từng tầng biến mất....

Không lâu sau, tuyết đọng trên đỉnh núi đã tan sạch rồi, có thể là nhiệt độ thật sự quá cao rồi, ngay cả đá tảng cũng dần dần tan chảy, biến thành một thứ nước giống như dầu trơn. Đá sỏi tan chảy càng ngày càng nhiều, dần dần tụ tập lại với nhau, sau đó chậm rãi chảy xuống.

Nhiệt độ trong Tam Quang đại trận hiện giờ, đã đạt tới một độ cao khó tin!

Với mức độ cứng rắn của sỏi đá trong Tam Quang đại trận hiện tại, ngay cả chỉ là lớp bên ngoài thôi, cửu phẩm chí tôn cũng không thể phá hủy. Nhưng thứ 'không thể phá hủy' này, đối diện với ánh mặt trời, lại bị nung nóng tới độ tan chảy, hơn nữa còn đang tan chảy cực nhanh, đủ thấy nhiệt độ khủng khiếp tới cỡ nào?