Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1509: Chậm một chút, thì sao?




Trong doanh địa liên quân, Đệ Ngũ Khinh Nhu đang chờ đợi.

Chờ đợi đối thủ công kích.

Trên mặt hắn, vẫn nở một nụ cười bình tĩnh.

Mặc kệ đối phương công kích chỗ nào trong cửu đại doanh địa, hắn đều có thể lập tức phản ứng. Kế hoạch trước đó, cũng lập tức phát huy công dụng. Đối với cuộc chiến đối phương cố ý bày ra này, Đệ Ngũ Khinh Nhu có nắm chắc hóa giải được.

Hơn nữa, tuyệt đối không để cho đối phương chiếm được tiện nghi quá lớn.

Mạc Thiên Cơ, lần trước ngươi phá ngang lợi ích của ta. Lần này, dưới tình huống nếu ngươi không tham lam, ta cũng phải phá hỏng một nửa lợi ích của ngươi!

Nhưng nếu như ngươi có lòng tham, ta sẽ lưu tất cả lại nơi này! Chém tận giết tuyệt!

Đúng vào lúc này, một tiếng thét dài từ tiền phương truyền tới, thê thảm giống như muốn gào rách họng vậy: "Địch tập!"

Đệ Ngũ Khinh Nhu bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt lần đầu xuất hiện kinh nghi.

Tiếp đó, phía trước, hai bên trái phải đều truyền tới tiếng gầm thét giống như sơn hô hải khiếu.

Thanh âm náo loạn lại truyền từ phía Trần gia và Lăng gia hai nhà phụ trách mai phục, chứ không phải... nơi mình đã dự mưu!

Đệ Ngũ Khinh Nhu biến sắc, lập tức quát: "Truyền lệnh! Dạ gia, Gia Cát gia, Diệp gia, Tiêu gia! Đội ngũ tứ gia lập tức xuất động! Toàn lực tiêp viện Trần gia và Lăng gia!"

"Rõ!" Lan Mặc Phong lập tức truyền lệnh.

Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu âm trầm nhìn về phía trước, cảm thụ chấn động dưới lòng bàn chân, trái tim run lên từng chặp!

Bị lừa!

Hơn nữa lần này, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng phải tâm phục khẩu phục.

Kế hoạch mình vạch ra cả nửa ngày trời, toàn bộ đều đánh vào khoảng không! Đối phương căn bản không có ý định tấn công đại doanh! Đối phương ngay từ đầu đã ôm ý đồ dụ rắn ra khỏi hang.

Đối phương nhìn thấy kế hoạch của mình, đoán được quyết định của mình, sau đó mục tiêu chân chính của đối phương, chính là hai đại quân mai phục mà mình phái ra bên ngoài, chuẩn bị tóm gọn đối phương!

Lăng gia! Trần gia!

Bọn họ dùng đội ngũ của mình làm mồi nhử, lợi dụng nhân viên tình báo của liên quân đều bố trí bẫy rập, lợi dụng thói quen dùng binh của mình để đoán trước được mưu đồ, sau đó dùng ưu thế binh lực, dùng cuộc tập kích như lôi đình vạn quân, đối phó lực lượng mai phục của mình!

Mạc Thiên Cơ dùng binh, không ngờ lại quỷ dị đến mức này!

Vẻ thâm thúy trong mắt hắn càng lúc càng trầm trọng, lẩm bẩm nói: "Mạc Thiên Cơ, thì ra kế hoạch của ngươi... là ăn luôn mai phục của ta... Đây là đang cảnh báo ta sao?"

Hai bên trái phải, bốn chi đội ngũ phóng vụt ra ngoài nhanh như một tia chớp. Đệ Ngũ Khinh Nhu đã sớm chuẩn bị sẵn kế hoạch xuất kích, cho nên lần này xuất động cũng cực kỳ nhanh chóng!

Đệ Ngũ Khinh Nhu mặt trầm như nước, nhìn về phía trước.

Thanh âm phía xa đột nhiên lớn hơn, trong giây lát đã giống như sơn hô hải khiếu, tiếp đó chỉ thấy ở nơi đó đồng thời có vô số bông tuyết khối băng, đá tảng, cây cối, dùng một hình dáng giống như vũ trụ nổ tung, điên cuồng xông lên trời, nổ một tiếng thật lớn!

Ầm một tiếng, trướng bồng bên này có một số cái bị cuốn phăng khỏi mặt đất, bay đi như diều đứt dây.

"Đây tuyệt đối không phải hai ba trăm người! Chẳng lẽ... là Lệ gia khuynh sào xuất động?" Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa động, nói: "Ra cờ hiệu! À, không, trực tiếp truyền mệnh lệnh!"

Cờ hiệu là ứng đối khi đối phương tấn công doanh địa, mà ngay lúc này đây, trong gió tuyết đầy trời thế này, khoảng cách lại xa xôi như thế, cờ hiệu chẳng dùng được nữa rồi.

"Toàn bộ nhân lực tiến lên! Đội ngũ chấp pháp giả xuyên thẳng bên sườn phải! Nếu như có thể chặn được đường lui của đối phương, nói không chừng chúng ta hôm nay có thể một lần đồ diệt Lệ gia rồi!"

"Rõ!"

"Thạch gia tiến lên chính diện, cùng Dạ gia Tiêu gia liên thủ, nhất định lại phải cuốn lấy đối phương!"

"Rõ!"

"Lan gia không cần hộ vệ ta. Lập tức men theo cánh trái, thọc sâu vào Tây Bắc, hộc máu cũng phải chặt đứt đường lui của bọn chúng!"

"Rõ!"

Lại ba chi đội ngũ phóng đi như ba tia chớp, bên người Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ còn lại ảnh tử - hai vị cửu phẩm chí tôn. Bọn họ nhận mệnh lệnh Pháp Tôn, phải hộ vệ an toàn của Đệ Ngũ Khinh Nhu, nửa bước không được rời.

"Ngươi dám dốc khuynh sào xuất động, ta cũng dám dốc toàn bộ binh lực!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Ta dám quyết chiến, còn ngươi không dám! Giờ phút này quyết chiến, tổn thất của ta chỉ là một chút danh vọng lợi ích sắp tới tay, còn ngươi lại tổn thất tới căn bản!"

"Lần này là Lệ gia khuynh sào xuất chiến?" Ảnh tử trầm giọng hỏi.

"Tuyệt đối là nhu vậy!" Đệ Ngũ Khinh Nhu lắc đầu cười khẽ: "Không thể tưởng được, không thể tưởng được, thần bàn quỷ tính Mạc Thiên Cơ đồn đãi thiên tính cẩn thận, lần này lại có kế hoạch kinh thiên như thế! Một trận chiến này là ta bỏ sót hậu thủ. Không nhìn thấu đối phương, là ta thua rồi!"

"Cho dù thật sự bao vây, tiêu diệt được những người này, lần này ta cũng thua rồi. Mạc Thiên Cơ, lợi hại!" Ánh mắt Mạc Thiên Cơ nhìn về phía trước, nghe thanh âm phía trước truyền tới, trong lòng phán đoán tình thế, trong miệng cũng chân thành tán thưởng Mạc Thiên Cơ.

"Nếu như Lệ gia mạo hiểm như vậy, đối với chúng ta mà nói, chẳng phải chính là đại cơ hội? Lực lượng bí mật của chúng ta, có phải tham chiến không?" Một ảnh tử hỏi Đệ Ngũ Khinh Nhu.

Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa định liên tiếng thì đột nhiên lại trầm mặc một chút, nói: "Không cần tham chiến. Người bên kia của các ngươi, trong khoảng thời gian này hạ thủ thất đại gia tộc, gây ra cũng không ít áp lực rồi. Vạn nhất bị nhận ra bất cứ một ai, hậu quả cũng không phải diệt vong một Lệ gia đang kèo dài hơn tàn có thể bù dắp lại được!"

Hai ảnh tử gật đầu, không nói thêm nữa.

Đệ Ngũ Khinh Nhu nói như vậy một chữ cũng không sai. Chí tôn cao thủ giao chiến, cơ bản đều có thần thức ấn ký, nhất là cao thủ chí tôn trải qua nguy hiểm tử vong, đối với khí tức của địch nhân lại càng mẫn cảm phi thường.

Trong chiến đấu kịch liệt, không ai có thể khống chế khí tức một cách tự nhiên cả.

Nếu như những người này gia nhập chiến cuộc, khả năng bị nhận ra lên tới quá năm thành. Nhưng hiện tại, cho dù là một thành khả năng, Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng không muốn mạo hiểm.

Một khi bị nhạn ra, chẳng khác gì Đệ Ngũ Khinh Nhu tự lạy ông tôi ở bụi này. Tất cả cố gắng lúc trước, đều theo nước chảy về đông!

"Chúng ta qua đó." Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Ta đã chậm một nhịp, trận chiến này nếu không muốn tổn thất quá lớn, ta hải đích thân chỉ huy!"

"Nếu như ta có thể đuổi tới khi chiến đấu chưa kết thúc, chậm một chút có làm sao?"

Hai ảnh tử kẹp lấy Đệ Ngũ Khinh Nhu, lao đi như bay.

....

Lúc này, Mạc Thiên Cơ đã điêu khắc cho cái đầu kia một mái tóc văn sĩ. Theo một đao cuối cùng hạ xuống, khối đầu người do băng tuyết tạo thành này không ngờ lại tựa như sống lại.

Trong lúc nhất thời, một cỗ khí tức văn nhã bỗng nhiên tràn ra. Mái tóc chòm râu màu da của cái đầu người này tựa hồ cũng tạo ra một cảm giác giống hệt với người thật vậy.

Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông đang muốn nhìn hắn điêu khắc là ai thì cổ tay Mạc Thiên Cơ khẽ lật, đem đầu người cho vào trong tay áp.

Đưa tay một trảo, trên mặt đất lập tức trồi lên một khối băng trụ, vận công một cái lập tức cứng lại.

Vững như kim thạch! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Tiếng đánh nhau phương xa giờ phút này chỉ mới trôi qua một chén trà nhỏ thời gian. Mơ hồ còn nghe được có người kêu lớn: "Viện binh còn chưa tới! Rút lui! Rút lui!"

Mạc Thiên Cơ nghe thấy rất rõ ràng, đây chính là thanh âm Trần Kiếm Long ngày đó.

Lại nói tiếp, Trần gai cũng thật xui xẻo, tọa kỵ của bọn hắn ít nhiều cũng bị ảnh hưởng trong thời tuyết băng thiên tuyết địa thế này. hơn nữa, nếu Tật Phong thú ở trong môi trường băng tuyết trường kỳ, ánh mắt sẽ bị bệnh nhìn không rõ.

Cho nên đều lưu lại trong doanh địa, đặc biệt làm mấy cái trướng bồng cho chúng nghỉ ngơi.

Nếu như có chúng ở đây, chiến lực của Trần gia ít nhất cũng tăng hai thành. Mặc dù binh lực đối phương đang chiếm cứ thế áp đảo, hơn nữa lại là đánh lén, nhưng cũng không thảm tới mức vừa đối mặt đã bị đối phương chém giết te tua thế này. Nếu không đánh được, người trọng thương cũng có thể cưỡi Tật Phong thú đào tẩu, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không có tiện lợi như vậy.

Người của Lăng gia và Trần gia còn sót lại không tới một nửa, liều mạng phá vậy, nhanh chóng triệt thoái về phía sau.

Mà người của Lệ gia cũng không truy kích, mà lại lập tức lui lại, hướng về phía Tây Bắc là điên cuồng bỏ chạy.

Hai nhóm người đang chiến đầu cuồng nhiệt, không ngờ đột nhiên mỗi người một ngả, một chạy về hướng nam, một chạy về phía bắng!

Xoạt một cái, khoảng cách giãn rộng!

Gần như ngay một khắc này, tứ lộ đại quân tiếp viện phía nam cũng đột nhiên xuất hiện trong gió tuyết, lăng không ngự phong như bay mà tới, thanh như sấm động: "Lệ Vô Ba!"

Lệ Vô Ba không nói một lời, theo đại đội rút lui, cuốn theo một đám bụi tuyết, theo gió lướt đi.

Phía sau, nhân mã Dạ gia cùng tứ đại gia tộc khí thế như cầu vồng, dùng tốc độ cao nhất đuổi theo, tốc độ càng ngày càng gần!

Mạc Thiên Cơ nhíu mày, thản nhiên nói: "Một!"

Ngạo Tà Vân ngửa mặt lên trời thét dài: "Ngao ô... ngao ô...."

Thanh âm hùng hậu hữu lực, xông thẳng lên không trung, bạo tán khắp nơi giống như sét đánh.

Đám người Lệ gia đang rút lui, nghe tiếng thanh âm không biết tiếng sói tru hay là tiếng rồng ngâm này, đồng loạt đánh ngược trở lại! Chỉ là trong lòng mỗi người đều thầm mắng: "Đkm, không phải nói rõ là rồng ngâm sao? Bà nội nó, long ngâm đâu không nghe thấy, chỉ nghe thấy một con sói đực đang động cái..."

Con mẹ nó, rợn hết cả người.

Ánh mắt Dạ Tiêu Diêu chợt lóe, quát: "Mười người vượt lên con dốc nhỏ kia, xem xem là ai đang chỉ huy! Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bắt lại!" Hắn còn chưa dứt lời, đã có mười cao thủ phóng tới nhanh như một tia chớp.

Những người còn lại điên cuồng lao thẳng vào đám người Lệ gia đang quay ngược trở lại giao chiến.

Cao thủ Dạ gia, Tiêu gia, Diệp gia Gia Cát gia lập tức lâm vào khổ chiến. Đám cao thủ Trần gia Lăng gia còn sót lại vừa mới bỏ chạy, cũng chẳng thèm để ý vết thương trên người, đều bổ nhào trở lại.

Mắt thấy chiến cuộc lâm vào giằng co.

Dưới tình huống giằng co như vậy, Lệ gia gần như chú định kết cục toàn quân bị diệt.

"Giết!"

Đúng vào lúc này, đột nhiên một tiếng rống lớn vang lên, hai bên trái phải đều có vô số người toàn thân trắng toát. Người của Lệ gia súc thế chờ đợi lao ra, giống như thần binh trời giáng, ào ào bay tới, còn chưa kịp chạm chân xuống đất đã tung hết sát chiêu. Đầu tiên là ám khí chi chít vù vù bay tới như mưa.

Lập tức toàn bộ không trung đều biến thành một màu lam sắc.

Mấy vạn mũi ám khí từ trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng xung quanh, đều hướng về phía đám người đang hỗn chiến ở giữa, trút xuống!

Công kích hoàn toàn không phân biệt địch ta, tựa hồ giết hết cả địch nhân lẫn người nhà đang cuốn lấy nhau, cực kỳ ác độc.

Mạc Thiên Cơ an bài mười chi đội ngũ, lúc trước tham gia công kích chỉ có sáu chi. Còn lại bốn chi, lại phát huy tác dụng vào thời khắc này, hơn nữa còn có tác dụng quyết định thắng bại!

"Ám khí có độc! Cẩn thận đừng để rách da!" Tiêu Tránh Ngôn phẫn nộ gào thét. nghe thanh âm ám khí xé gió, lại nhìn màu sắc ghê người kia, Tiêu Tránh Ngôn gần như muốn nghiến vỡ răng ra rồi.

"Đê tiện vô sỉ..." Dạ Tiêu Diêu gần như hộc máu: "Lệ Vô Ba, đây chính là thủ đoạn quang minh của đại gia tộc ngươi sao? Cùng làm cửu đại gia tộc với ngươi đúng là sỉ nhục chúng ta!"

Nhưng không ai trả lời hắn, đám người Lệ gia đang hỗn chiến lúc này đồng loạt cắn mạnh một cái, nhai Giải Độc hoàn, nuốt xuống bụng, hóa vào huyết mạch, căn bản không né tránh ám khí phô thiên cái địa đang từ bốn phương tám hướng bắn tới, lại càng điên cuồng xung phong về phía địch nhân như không muốn sống!

....