Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1500: Ta và ngươi không giống nhau




Vũ Tuyệt Thành đang tiến lên phía trước.

Bước bước chấn sơn động địa!

Sau ba bước, quần sơn vạn hạp đều cùng nhau ầm ầm nổ vang, thương thiên giờ khắc này tựa hồ cũng phải rung động! Tuyết đọng trên núi tứ phía đều bay lên giống như sương khói, cuồn cuộn mãnh liệt giống như bão tố.

Pháp Tôn thư thả đứng đó, nhìn Vũ Tuyệt Thành, trong ánh mắt mang theo vẻ ung dung, thậm chí còn mang theo một chút hứng thú, nhìn Vũ Tuyệt Thành từng bước đi tới nơi này.

Vũ Tuyệt Thành đã đi tới sáu bước!

Khí thế của hắn đã tích lũy tới đỉnh phong, sát khí cũng nồng đậm tới cực điểm! Chiến ý lại càng dâng lên tới cảnh giới thiêu đốt cửu tiêu.

Nếu lúc này xuất thủ, đó chính là một kích đỉnh phong, trời long đất lở!

Nhưng Pháp Tôn hiển nhiên cũng không muốn hứng chịu một kích đỉnh phong của Vũ Tuyệt Thành!

Đúng thời khắc Vũ Tuyệt Thành vừa bước ra bước thứ sáu, khi chân còn chưa kịp đạp xuống mặt đất, Pháp Tôn đột nhiên động!

Hắn đột nhiên giơ chân, đạp mạnh lên một bước!

Thân thể hắn hơi ngả về phía trước! Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Một cỗ khí thế tuyệt cường mãnh liệt tràn ra, chính diện đối kháng với khí thế của Vũ Tuyệt Thành!

Đánh thẳng trung lưu!

Ngay trong một khắc khí thế Vũ Tuyệt Thành vừa mới thành hình, Pháp Tôn quyết đoán xuất kích, cắt đứt khả năng đạt tới đỉnh phong chân chính của cỗ lực lượng này! Giờ phút này, cảm giác của Vũ Tuyệt Thành cực kỳ quái dị.

Giống như khi sắp bùng nổ thì đột nhiên bị ngăn cản!

Tức giận hừ một tiếng, bước thứ bảy mạnh mẽ đạp ra!

Ầm một tiếng nổ lớn, hai cỗ khí thế giằng co một chút, những tiếng rin rít giống như kim thiết va nghiến khiến cho người ta ghê răng vang lên. Tiếp đó bắt đầu từ chính giữa, không khí chấn động xông thẳng lên chín tầng mây. Toàn bộ mây mù trên bầu trời giống như bất ngờ bị chém ra một đường thẳng.

Dưới chân lại là vô số thanh âm kỳ quái giống như có cái gì đó tan vỡ, khiến người rùng mình.

Trên mặt đất giữa hai người, đột nhiên xuất hiện một cái khe. Răng rắc... không ngừng hướng về đông tây mà kéo dài ra....

Toàn bộ ngọn núi lớn giống như một cái bánh màn thầu trắng toát, bị người đột nhiên xé làm đôi.

Ầm một tiếng nổ, thân thể hai người cũng không hề nhúc nhích, nhưng hai phần ngọn núi tách ra lại cứ tiếp tục cấp tốc lùi về phía sau, khoảng cách giữa hai người lại cứ như vậy mà đột ngột gia tăng tới năm mươi trượng!

Vũ Tuyệt Thành bạch y như tuyết, đột nhiên bay lên, sưu một tiếng đã bay tới giữa không trung, giống như một con đại hạc tuyết trắng, bay lên trong gió tuyết.

Trong một khắc bay lên, trên người hắn đột nhiên xuất hiện từng mảng lam quang mênh mông, tiếp đó liền biến thành một cơn lốc lam sắc, bao trùm toàn bộ thân thể hắn lại, vù một tiếng đã vượt qua năm mươi trượng không gian, lăng không mà tới!

Tất cả tuyết đọng trên mặt đất, theo thế hắn bổ nhào về phía trước mà đồng loạt điên cuồng cuốn về phía Pháp Tôn!

Pháp Tôn không nói một lời! Thân hình thẳng tắp bay lên. Trên người cũng đột nhiên xuất hiện một cỗ hắc khí tà ác. Sau đó nhằm thẳng Vũ Tuyệt Thành phía đối diện mà lao tới giống như một quả đạn pháo.

Chỉ chớp lên một cái!

Thân thể hai người bởi vì tốc độ cao mà lưu lại vô số tàn ảnh mờ ảo. Khi tàn ảnh biến mất thì hai người đã hung hăng va chạm với nhau.

Vũ Tuyệt Thành Tả chưởng hữu quyền cước đá gối huých, mang theo vạn quân chi lực điên cuồng giáng xuống!

Mái tóc Pháp Tôn tựa như nổ tung, thân hình trong lúc cấp tốc lao về phía trước, đầu gối của đối phương huých tới, thân thể hắn đột nhiên bay thẳng lên một cách quỷ dị, hai tay hung hăng chụp vào hai tay Vũ Tuyệt Thành.

Tả chưởng Vũ Tuyệt Thành mãnh liệt chém xuống, tay phải Pháp Tôn hoành ngang chắn mạnh môn. Tay trái Vũ Tuyệt Thành khẽ chuyển, hóa chưởng thành quyền, giáng thẳng vào ngón tay Pháp Tôn. Pháp Tôn đổi chiêu, một chỉ mang theo hắc khí cường liệt đâm thẳng tới. Vũ Tuyệt Thành lập tức biến chiêu, chém ngang cổ tay đối phương, ngón tay Pháp Tôn vừa thu lại, khuỷu tay phải đột nhiên đảo ra!

Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành chợt lóe, cũng huých thẳng khuỷu tay tới!

Đó là bên này, mà bên kia, tay trái Pháp Tôn cùng tay phải Vũ Tuyệt Thành cũng liên tục biến hóa bảy tám lần, cũng dùng song khuỷu tay để đối đầu!

Rầm rầm...

Hai người bốn khuỷu tay kịch liệt va chạm trên không trung hơn chín trăm chiêu, sau đó hô một tiếng vang lên, Pháp Tôn kêu lên một tiếng đau đớn, Vũ Tuyệt Thành hừ lạnh một tiếng.

Thân hình Pháp Tôn cứ như vậy đầu trước chân sau bay thẳng lui ra ngoài. Vũ Tuyệt Thành cũng giống như bị một sợi dây thừng hung hăng kéo giật lại, sưu một tiếng đã lui về phía sau trên không trung!

Ngay sau đó, trong lúc cấp tốc lui về phía sau, hai người đều mãnh liệt thay đổi phương hướng, biến thành cấp tốc lao tới!

Cảnh tượng kỳ dị này quả thực khó có thể lý giải nổi.

Không trung, một hư ảnh Pháp Tôn cấp tốc lui về phía sau, nhưng cũng có một dải những tàn ảnh khác đang cấp tốc tấn công về phía trước.

Đồng thời xuất hiện!

Đối diện, Vũ Tuyệt Thành cũng như vậy.

Không trung, hai hàng hư ảnh cứ xông tới phía trước lui về phía sau. Hai người đã đánh tới hơn ngàn trượng trên không trung, mà đoạn đường này lưu lại hư ảnh, vẫn rõ ràng vô cùng, giống như có vô số Pháp Tôn cùng vô số Vũ Tuyệt Thành đang thể hiện động tác chiến đấu. Từng điểm từng điểm biến hóa, chỉ xem hư ảnh, không ngờ hoàn toàn có thể thấy được toàn bộ quá trình xuất chiêu!

"Nạp sơn hà nhập hung hoài, thu thiên địa tố giới tử!" Pháp Tôn ngửa mặt lên trời thét dài: "Vũ Tuyệt Thành! Ngươi cũng tới mức độ này!"

(*)Dung sông núi vào lòng, thu thiên địa làm giới.

Đối diện, Vũ Tuyệt Thành không nói một lời, chỉ chiêu sau hung ác hơn chiêu trước, điên cuồng oanh tác giống như khai thiên phá địa.

Pháp Tôn cười ha ha không dứt, đối diện, Vũ Tuyệt Thành thần tình khinh bỉ, không nói một lời. Hai người một động một tĩnh, lại trở nên tương phản. Chỉ có đấu tranh giữa hai người chiêu chiêu đoạt mệnh. Trong thời gian mà người bình thường chỉ đủ hít một hơi thở, hai người đều đã trao đổi một ngàn bảy trăm chiêu rồi!

Thanh âm ầm ầm vang lên liên tục không ngừng, hai người đang ở trên cao ngàn trượng, nhưng dãy núi xung quanh đều ầm ầm rung động giống như khiêu vũ, thậm chí có thể nói là.... vặn vẹo!

Hai thân ảnh, không ngừng tách ra, lại tụ vào, lại tách ra...

Không trung, đột nhiên tràn ngập tàn ảnh của hai đạo thân ảnh, một trắng một đen, phủ kín không trung!

Tựa hồ ngay cả tuyết trắng rơi xuống đầy trời cũng không còn chỗ náu thân...

Lại một lần va chạm....

Bàn tay tỏa ra lam khí của Vũ Tuyệt Thành hung hăng đánh lên ngực phải Pháp Tôn, bàn tay tỏa ra hắc khí của Pháp Tôn cũng lập tức vỗ vào vai trái Vũ Tuyệt Thành!

Hai người cùng như bị sét đánh, thân hình hướng về hai phía mà bay ngược về phía sau như diều đứt dây trên không trung. Bay được nửa đường, không hẹn mà cùng phun ra một ngụm máu tươi.

Sau đó, toàn bộ tàn ảnh trên không trung đột nhiên khựng lại một chút, tiếp đó ở khoảng không chính giữa đột nhiên nổ tung!

Từng vòng từng vòng sóng chấn động giống như vảy cá khuếch tán ra ngoài. Theo chúng khuếch tán, không trung cũng xuất hiện từng đạo từng đạo khe nứt, đen kịt, giống như ác ma há miệng, há ra dữ tợn rồi lập tức khép lại.

Đá núi tuyết đọng cuồng vũ khắp bầu trời.

Trong khi nơi này phát sinh bạo tạc, ở một nơi khác cách đó mấy trăm dặm, hai người đang đứng đối diện nhìn nhau, sắc mặt nghiêm nghị đối lập, giằng co.

Sắc mặt Vũ Tuyệt Thành có chút trắng bệch, sắc mặt Pháp Tôn cũng có chút phát xám. hai người đều bị thương, thoạt nhìn thực lực ngang nhau.

Vũ Tuyệt Thành vẫn không lên tiếng.

Pháp Tôn hít một hơi, nói: "Vũ huynh, ngươi cũng cảm giác được đúng không? Ta đã không phải là ta một năm trước nữa." Hắn có chút tự phụ cười cười: "Một năm trước, ta đối với ngươi chỉ có thể ngưỡng vọng như núi cao. Nhưng hiện tại, ta đã cân tài cân sức với ngươi rồi."

Trong mắt hắn chớp động quang mang, nói: "Cho ta nửa năm nữa, ta lại có thể giết ngươi!"

Hắn dừng lại một chút, hừ hừ nói: "Giết ngươi... như giết chó!"

Vũ Tuyệt Thành vẫn không lên tiếng. Hắn chỉ nhìn Pháp Tôn, trong mắt tràn ngập miệt thị, khinh bỉ...

Ý tứ chính là: Đối với loại người như ngươi, ta trừ chiến đấu ra, cũng chẳng có tâm tình nói nửa chữ! Nói nửa chữ, chính là vũ nhục chữ đó rồi!

Hắn biết Pháp Tôn đang muốn chọc giận hắn, nhưng trong lòng hắn không những không giận, mà ngược lại còn tràn ngập khinh bỉ.

Hắn chỉ bễ nghễ nhìn Pháp Tôn, ánh mắt tràn ngập khinh thường.

Pháp Tôn đột nhiên cảm thấy một ngọn lửa xông thẳng lên trong lòng. hắn vẫn luôn chọc giận đối phương, nhưng đối phương căn bản không hề đáp lại, chỉ khinh khỉnh nhìn mình như vậy.

Nhưng chính loại khinh khỉnh không nói gì này lại càng khiến Pháp Tôn không chịu nổi!

Vũ Tuyệt Thành giống như một phán quan cao cao tại thương, đang khinh bỉ nhìn tên phạm nhân trước mắt, giống như nhìn một con rệp! Tuy hắn không lên tiếng, nhưng mỗi một phân khí tức đều nói rằng: Ngươi là đồ tiểu nhân táng tận lương tâm, heo chó không bằng!

Pháp Tôn cũng không tức giận vì loại thái độ này, khiến hắn không nhẫn nhịn được chính là, mình ở trước mặt Vũ Tuyệt Thành, trên tâm lý không ngờ lại thấp hơn một đầu.

Vô luận như thế nào cũng cảm thấy không ngẩng đầu lên được.

Sống chết cũng chỉ tranh một hơi.

Theo thời gian trôi qua, Pháp Tôn rốt cuộc nổi giận quát: "ngươi có gì đặc biệt hơn người? Ngươi có tư cách gì nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi không phải là người trong cửu kiếp? Chẳng lẽ huynh đệ ngươi năm đó hiện giờ không phải chỉ lại một mình ngươi sao? Chẳng lẽ trong lòng ngươi dễ chịu? Ngươi cao thượng hơn ta bao nhiêu? Ngươi có thể dễ chịu hơn ta bao nhiêu?"

Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành như băng, nhàn nhạt nhìn hắn, băng lãnh mà không lộ.

"Hai chúng ta đều giống nhau! Đều giống nhau ngươi rõ chưa?" Pháp Tôn tức giận nói: "Hai con châu chấu trên một sợi dây, ai có thể cao mình hơn ai chứ?"

"Ta và ngươi không giống nhau!" Vũ Tuyệt Thành vốn không có ý định mở miệng nói gì cả. Nhưng một câu "giống nhau" lại khiến hắn không nhịn được. Bởi vì đây là điểm hắn kiêu ngạo nhất: "Ngươi thật nghĩ ta không biết ngươi là ai? ngươi thật nghĩ rằng, ta thật sự tin tưởng ngươi là Lâu Văn Long?"

Pháp Tôn ngẩn ra, đột nhiên cười lớn, ánh mắt có chút điên cuồng dữ tợn: "Ngươi mở miệng? ngươi không phải không nói chuyện sao? Ha ha ha... Không phải ngươi cũng mở miệng rồi sao?"

Đối với người trong thiên hạ, hắn còn có thể ra vẻ đạo mạo, nhưng duy chỉ Vũ Tuyệt Thành là không thể! Cho dù huynh đệ năm đó sống lại, hắn đối diện với bọn họ, cũng không có áp lực như khi đối diện với Vũ Tuyệt Thành!

Bởi vì hắn và Vũ Tuyệt Thành đều là người duy nhất sống sót, mà Vũ Tuyệt Thành còn lớn tuổi hơn hắn nhiều lắm, nhưng một trái tim son sắt vẫn chưa từng thay đổi.

Vũ Tuyệt Thành vẫn là Vũ Tuyệt Thành!

Hắn không phải là sợ hãi thực lực không bằng Vũ Tuyệt Thành, mà là vì chột dạ!

Lương tâm áy náy!

Chỉ điều này cũng đủ khiến hắn cả đời này không dám thẳng lưng trước mặt Vũ Tuyệt Thành... Ở trước mặt Vũ Tuyệt Thành, ngay cả tư cách ưỡn thẳng lưng hắn cũng không có!

Đây cũng chính là nguyên nhân hắn muốn hãm hại Vũ Tuyệt Thành trong Đồ Đạo chi chiến lúc trước.

Có loại chột dạ này, cho dù tu vi hắn cao hơn Vũ Tuyệt Thành một vạn lần, hắn cũng không thể ngóc đầu lên được trước mặt Vũ Tuyệt Thành....