Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1496: Cái giá của ti tiện




Chiến đấu quá bất ngờ!

Đám người Thạch gia hoàn toàn bất ngờ, không kịp phản ứng! Lúc xuất phát, quân sư từng nói qua một câu: "Ta có nắm chắc bảy thành, lực lượng đồn trú tại Lê Hoa pha của Lệ gia sẽ không quá nhiều. Hơn nữa, bên trong có cao thủ chí tôn hay không thì còn phải xem xét!"

Mọi người đều biết, Đệ Ngũ Khinh Nhu tổng chỉ huy chưa bao giờ nói ngoa. Hắn nói nắm chắc một thành thì việc này có thể sẽ thành. Bởi vì hắn nói... có nắm chắc!

Khi hắn nói nắm chắc bảy thành, gần như tương đương với nói ván đã đóng thuyền rồi!

Hơn nữa lần này, đám người Thạch gia cũng hiểu rõ, hành động lần này thuần thúy chỉ là tổng chỉ huy muốn trấn an đám người mình, cho nên mới hạ quyết định mà thôi.

Thú nhất là để đám người mình đi giết người xả giận, thứ hai cũng là tặng không công lớn vào tay đám người mình. Sau này tiêu diệt Lệ gia, luận công ban thưởng, trận chiến Lê Hoa pha này, thế nào cũng là mấu chốt!

Mọi người hứng trí bừng bừng, đằng đằng sát khí mà tới, nhưng nằm mơ cũng không ngờ tới, đối phương không ngờ lại giống như biết trước, thiết hạ mai phục ở nơi này!

Lúc trước biến trận nhiều lầm, căn bản khó bề phân biệt mục tiêu, đối phương làm thế nào lại biết? Còn mai phục ở đây? Bọn họ làm sao có thể xác định, phe mình nhất định sẽ tấn công nơi này?

Một vị chí tôn lục phẩm của Thạch gia vừa xông lên đã bị thương, giờ phút này chật vật chống đỡ một vị chí tôn lục phẩm và hai vị chí tôn ngũ phẩm của Lệ gia vây công, thê lương hét lớn: "Vì sao? Vì sao nơi này có mai phục? Là ai để lộ tin tức của chúng ta...."

Thanh chấn trường không, truyền đi thật xa!

Trong thanh âm lộ ra một loại bi phẫn, nghẹn khuất cùng phẫn nộ, tuyệt vọng cực độ khi bị bán đứng!

Bát phẩm chí tôn cầm đầu Lệ gia thân hình như gió, trên mặt tràn đầy sát khí, một đường điên cuồng càn quét, mỗi một lần xuất thủ đều là toàn lực! Thạch gia do hai vị chí tôn thất phẩm dẫn đầu, thực lực hai bên vốn đã chênh lệch một khoảng lớn, vừa tới đã bị tập kích phủ đầu, chết một còn một, lại càng là độc mộc khó chống được lâu đài.

Liều mạng ngăn cản nhưng thủ hạ phe mình lại càng lúc càng ít!

Trong máu tươi bay khắp nơi, không ngừng có người của Thạch gia ngã xuống. Chẳng mấy chốc, hơn sáu mươi người của Thạch gia chỉ còn lại năm sáu người, toàn thân trọng thương, khổ sở chống đỡ!

Vị chí tôn thất phẩm này trợn trừng mắt như muốn rách cả mí, đột nhiên quát lớn một tiếng: "Dừng tay! Ta có chuyện muốn nói!"

Chỉ là vừa nói được mấy chữ này, lại có một vị chí tôn tứ phẩm vị chém liên tiếp bảy tám đao kiếm, băm thành thịt nát.

Vị bát phẩm chí tôn của Lệ gia kia vung tay lên, hơn năm mươi người của Lệ gia đã quây thành một vòng lớn, bao vây năm người này vào giữa, thản nhiên nói: "Giang hồ chém giết, khống sống là chết, hiện giờ đã tới nước này, ngươi còn gì để nói?"

Vị chí tôn Thạch gia này ưỡn cao ngực, trên trán máu tươi đầm đìa, không ngừng rơi xuống, nhưng hắn cũng không thèm lau, chỉ nghiêm mặt nhìn chằm chằm vị chí tôn bát phẩm của Lệ gia, hung hăng hỏi: "Sinh tử vốn vô thường, từ khi vãn bối bước chân vào giang hồ, đã không mong ước có thể chết già. Nhưng việc hôm nay quá mức quỷ dị, cho nên muốn được chết rõ ràng! Lệ đại nhân, vãn bối chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện!"

Chòm râu của vị chí tôn Lệ gia kia khẽ phất phơ, hai mắt híp lại, nói: "Ngươi hỏi đi! Có thể trả lời, ta sẽ cho ngươi toại nguyện!"

Vị chí tôn Thạch gia kia ngửa mặt lên trời cười dài: "Được! Thạch Vân Mặc ta tin tưởng Lệ Khinh Lôi lão đại nhân! Vãn bối hôm nay đã không còn đường sống! Chỉ cầu có thể chết rõ ràng! Giải bỏ nghi hoặc trong lòng ta, Thạch Vân Mặc cũng không cần Lệ lão đại nhân động thủ, ta tự mình kết thúc ở nơi này!"

Hắn dừng lại một chút, nói ra từng chữ một: "Lần này tấn công Lê Hoa pha, các ngươi làm sao lại biết?"

Không đợi trả lời, hắn đã bồi thêm một câu: "Có phải có kẻ bán rẻ chúng ta?"

Lần hành động này, có thể nói là tuyệt mật. Nếu không phải trước đó đã có kẻ để lộ, Thạch Vân Mặc tin tưởng, bất luận kẻ nào cũng không thể đoán được kế hoạch của Đệ Ngũ Khinh Nhu!

Cho nên việc đầu tiên là hắn hoài nghi tới bên người có nội gian.

Bát phẩm chí tôn Lệ gia Lệ Khinh Lôi đối diện đang định trả lời, đột nhiên trong lòng khẽ động, ha hả cười nói: "Vân Mặc đoán không sai, là có người sớm thông báo tin tức cho chúng ta rồi. Đã tới thời điểm này, lão phu cũng không giấu giếm nữa."

Thạch Vân Mặc chậm rãi gật đầu, ánh mắt xung huyết: "Đa tạ Lệ lão đại nhân! Xin hỏi... Người này là ai?"

Năm người còn sót lại của Thạch gia đều nhìn chằm chằm Lệ Khinh Lôi.

Thần sắc trong mắt đều là phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi.

Chết trận không đáng sợ! Nhưng bị người ta bán đứng mà chết, đó chính là uất ức lớn nhất rồi. Bất luận người giang hồ nào, cũng không chịu được cái chết như vậy!

Nhất là khi mình đã chết, kẻ bán đứng mình vẫn còn nhởn nhơ sống tốt, càng khiến người ta không thể nào tiếp nhận được!

Ánh mắt Lệ Khinh Lôi chợt lóe lên, nói: "Thạch gia các ngươi, hình như có thù với Trần gia nhỉ?"

Toàn thân Thạch Vân Mặc chấn động: "Trần gia?"

Lệ Khinh Lôi lạnh lùng gật đầu, thương xót nói: "Có một số việc, ta cũng không muốn, nhưng các ngươi tới tấn công Lệ gia ta, cho nên... Cho dù làm thế hơi độc ác một chút, nhưng ta cũng không thể không làm."

....

Phía trên, Sở Dương không nghe nổi nữa.

"Lão đầu nhi của Lệ gia này quả nhiên là vô sỉ! Rõ ràng là kế hoạch của Thiên Cơ, hắn lại nói là Trần gia tiết lộ tin tức, càng khiến người ta phẫn nộ chính là... Năm người này không thể nào sống sót trở về, tất chết không phải nghi ngờ, hắn nói chân tướng cho người ta, tôn trọng đối phương một chút thì có làm sao? Cần gì khiến người ta đến lúc chết mà vẫn mang lòng oán hận xuống suối vàng?"

Đổng Vô Thương trừng mắt lên, nói: "Lão đại, lão bất tử này, ta nhìn không ưa! Có cơ hội, ta nhất định phải chém hắn một đao!"

Sở Dương chậm rãi gật đầu: "Chém hắn một đao, ta cũng không phản đối, bất quá, ngươi không nhất định có cơ hội đâu. Hắn chưa chắc đã sống tới lúc ngươi chém được hắn."

Đổng Vô Thương hừ một tiếng, bàn tay phải khẽ siết lấy chuôi đao!

Với tính cách của Đổng Vô Thương, quả thực không thể nhẫn nhịn được Lệ Khinh Lôi lừa gạt người sắp chết như thế!

Hắn thậm chí còn cảm giác, cái này không phải là đê tiện vô sỉ nữa rồi, mà là một loại ti tiện vô hạn từ sâu trong xương cốt! Nhân tính ti tiện! Bản tính ti tiện!

....

Thạch Vân Mặc ngẩn ngơ, đột nhiên cười rống lên thê thảm: "Thì ra là thế... Uổng ta còn tưởng lần này đồng tâm hiệp lực... ha ha ha.... Thật sự là buồn cười! Giang hồ giang hồ, cửu đại gia tộc cửu dại gia tộc! Ha ha ha!.... Đáng cười! Đáng cười!"

Vừa khàn giọng cười lớn, khí tức khủng bố đột nhiên tràn ra.

Đối diện, Lệ Khinh Lôi vốn đang xem trò vui, đột nhiên cả kinh, quát lớn: "Bọn chuột nhắt ngươi dám!" Truyện được copy tại Truyện FULL

Vội vàng phi thân tới ngăn cản, hét lớn: "Mọi người tản ra!"

Thạch Vân Mặc thê lương cười lớn: "Ta nói rồi, ta sẽ tự kết thúc! Ta thực hiện lời hứa rồi! Ha ha ha... Lệ gia, cho vài người đi cùng ta thôi! Trên đường hoàng tuyền cũng không quá tích mịch! ha ha ha....."

Theo tiếng cười lớn, ầm một tiếng nổ, toàn bộ thiên địa tựa hồ cũng phải chấn động kịch liệt.

Tự bạo!

Thạch Vân Mặc tự kết thúc, lại là tự bạo!

Một vị chí tôn thất phẩm tự bạo, uy lực quả thực khiến người ta rùng mình. Bốn vị cao thủ Thạch gia bên cạnh hắn cùng bị tạc cho thành mảnh vụn đầy trời. Sóng xung kích tỏa ra, có gần hai mươi vị cao thủ Lệ gia không tránh kịp, hét thảm một tiếng, hóa thành một làn khói nhẹ!

Lệ Khinh Lôi toàn lực ngăn trở, nhưng chỉ ngăn được hai mặt, bản thân cũng bị sóng xung kích thổi bay ra ngoài, trên mặt thoáng ửng hồng!

Vụ nổ kết thúc, Thạch Vân Mặc đã sớm hóa thành thịt nát, trên mặt đất, trong vòng năm trăm trượng không còn lại một thứ gì, chỉ để lại một cái hố sâu hoắm, còn có chút khói xanh từ dưới đáy phiêu lãng bay lên, giống như là thông đạo dẫn tới hoàng tuyền u minh, quỷ khí dày đặc.

Lệ Khinh Lôi ngửa mặt lên trời rống lớn: "Chết tiệt chết tiệt! Đáng chết!"

Đại cục đã định rồi, không ngờ còn để đối phương tự bạo! Quả thực là nhục nhã vô cùng!

Lệ Khinh Lôi cảm thấy mất hết cả mặt mũi rồi.

72 người, chết trận chỉ có mười tám người. Vậy mà bây giờ lại có tới 19 người chết trong vụ bạo tạc này. Thất sách như vậy, quả thực không thể tha thứ!

Lệ Khinh Lôi chỉ hận không thể hung hăng tát cho mình mấy cái.

"Đây chính là kết cục của kẻ bản tính ti tiện!" Phía trên, cây đại thụ mà đám người Sở Dương ẩn mình cũng khí sóng xung kích thổi cho lung lay. Nếu không phải đám người Sở Dương dùng tu vi bảo vệ, chỉ sợ cái cây này cũng đổ gục rồi.

Sở Dương nhìn xuống phía dưới, ánh mắt lạnh như băng: "Đối phương tất phải chết, nếu như hắn giải thích xong liền lập tức xuất thủ, cũng không phải trả giá như vậy. Lệ Khinh Lôi hoàn toàn có thể ngăn cản được."

"Nhưng bản tính hắn quá ti tiện, đã nói dối đả kích người sắp chết, không ngờ còn muốn nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng bi phẫn của đối phương, gia tăng khoái cảm cho mình. Như vậy mới cho đối phương cơ hội tự bạo!"

Mặc Lệ Nhi chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, nếu hắn đã đả kích bọn họ thì nhất định muốn nhìn xem thành quả."

"Cho nên vụ tự bạo này, Lệ Khinh Lôi phải chịu trách nhiệm hoàn toàn!" Sở Dương lắc đầu cười lạnh: "Thật sự là buồn cười, chiến đấu kích liệt như vậy cũng chỉ chết 18 người. Một hồi tự bạo vốn không nên phát sinh, không ngờ lại chết tới 19 người. Đúng là châm chọc...."

"Nếu để cho Mạc Thiên Cơ biết, chỉ sợ lão hàng này phải ăn gạch vào mồm...." Đổng Vô Thương có chút vui sướng khi kẻ khác gặp họa.

Sở Dương nhíu mày lắc đầu: "Lão hàng tuyệt thé như vậy, Mạc Thiên Cơ làm sao cho hắn ăn gạch được? Hắn còn phải bảo vệ nữa là, giúp lão hàng này một tay, tạo ra mấy lần tình huống như thế này nữa...."

Mặc Lệ Nhi mỉm cười...

Phía dưới, đám người Lệ gia thất hồn lạc phách, 72 người, chỉ còn lại 35 người. Lệ Khinh Lôi cắn răng, cuối cùng nhớ tới lời Mạc Thiên Cơ: Đánh xong lập tức rút lui!

Vung tay lên, nói: "Rut!"

35 người thậm chí còn không thu thập thi thể, trực triếp bỏ chạy nhanh như chớp, tiến vào Lê Hoa pha.

....

Một phương khác!

Trần Kiếm Long đang đánh Bạch Tuyết nhai nghi binh cách đó trăm dặm, kiềm chế quân lực đối phương. Trong gió tuyết loáng thoáng nghe được tiếng thét dài kinh thiên từ Lê Hoa pha truyền tới, cũng chỉ nghĩ rằng chiến đấu bắt đầu, không để trong lòng.

Mãi đến khi vụ bạo tạc khủng bố kia xuất hiện, Trần Kiếm Long mới nhíu mày.

Không đúng, thanh âm như vậy, rõ ràng là cao thủ tự bạo! Hơn nữa thấp nhất cũng là cao thủ chí tôn ngũ lục phẩm trở lên.

Mà theo tình báo, quân đồn trú bên đó ngay cả cao thủ chí tôn cũng không có, thế nào lại có tự bạo kinh thiên động địa như vậy?

Chẳng có lẽ có biến.

Trần Kiếm Long nhíu mày, lập tức ngửa mặt lên trời huýt dài, Mấy vị chí tôn bên người cùng nhau ngửa cổ gầm thét, xuyên không mà lên, thanh chấn mấy trăm dặm!

Bên kia, Tiêu Tránh Ngôn nhíu mày, thế nào lại phát tin hiệu tụ hợp?

Tiếp đó vung tay lên, quát: "Bỏ qua bên này, qua đó xem!"