Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1443: Nói dối như cuội




Đây là hắn trong vô số lần nói dối và miệng lưỡi trơn tru quen rồi rèn luyện ra được, toàn bộ cố sự qua miệng hắn, quả thực chính là một bộ giang hồ huyết lệ sử.

Tất cả người nghe thấy cố sự này, đều tuyệt không hoài nghi chút nào.

Nhất là Kỷ nhị gia vừa nói vừa rơi lệ, loại bi phẫn này, loại chán chường này. Thật sự là suy diễn tới tận trong xương cốt.

Quá trình thì càng vui buồn lẫn lộn.

Người trong nhà thành thật như thế nào, cường đại như thế nào, không có kinh nghiệm giang hồ như thế nào, bị người lừa bịp như thế nào, sơ xuất như thế nào, bị kẻ địch ám toán như thế nào.

Kẻ địch hèn hạ như thế nào, chu mật như thế nào, thực lực cường đại như thế nào, đối phương quen dùng chiêu số gì, túi khôn của đối phương là ai, đệ nhất cao thủ của đối phương là ai, đối phương tâm ngoan thủ lạt vong ân phụ nghĩa như thế nào.

Trong nhà gặp chuyện không may như thế nào, cháy như thế nào, mình một đường lao ra như thế nào, có bao nhiêu cao thủ trung nghĩa vì yểm hộ cho mình bỏ chạy mà hy sinh như thế nào, nghĩa vô phản cố như thế nào, hào khí can vân như thế nào.

Vừa nói Kỉ Mặc vừa cảm động tới nước mắt chảy ròng ròng.

Bảy tám gã cao thủ của Tiêu gia nghe mà thở dài, có người mắt còn đỏ lựng.

"Thật thương cho linh thú phi hành của ta." Kỉ Mặc ngửa mặt lên trời thở dài, đấm ngực giậm chân, cực kỳ bi ai nói: "Một con linh thú tuyết hoa ưng trung thành, xinh đẹp, đáng yêu, nghe lời cứ vậy nổ tung mà chết trên không trung, mới tranh thủ được cho ta thời gian chạy tới đây."

" Tuyết hoa ưng của ta.. Tuyết hoa ưng của ta. Lúc sắp chết còn nhìn ta một cái. Tuy rằng chỉ là linh thú, nhưng.... Nhưng ta hoàn toàn hiểu được ý của nó, đó là bảo ta vô luận như thế nào cũng đều phải sống sót."

Lên tiếng khóc lớn, như ruột gan đứt từng khúc.

Các vị cao thủ của Tiêu gia lúc đầu còn lạnh lùng, không kiên nhẫn, đến về sau thì bị hấp dẫn, sau đó thì dần dần đắm chìm trong cố sự này, lệ nóng tràn mi.

Tự ở trong đầu mình hiện ra một hình ảnh: một con tuyết hoa ưng, đối mặt với vô số kẻ địch đuổi theo, nó đã bị dính đầy thương thế dứt khoát ném chủ nhân ra xa, sau đó thì thâm tình lắc lắc đầu nhìn chủ nhân của mình, rồi lập tức nghĩa vô phản cố lao về phía kẻ địch, ầm một tiếng, hóa thành truyền thuyết vĩnh hằng trong hư không. Trở thành trung nghĩa chi hồn trong vũ trụ.

Mỗi người đều thở dài.

Linh thú như vậy đúng là Thiên hạ hãn hữu.

" Kẻ địch sau cùng chỉ còn một tên hỗn đản đuổi ta ta, tên hỗn đản này chính là kẻ vong ân phụ nghĩa đó! người này họ Loan, đứng hàng thứ hai, ta vẫn gọi hắn là Loan lão nhị! Tên chết tiệt này cứ đuổi theo không tha."

" Nếu không phải có chư vị cứu giúp thì Giang Dã ta khó thoát khỏi kiếp nạn này, huyết hải thâm cừu của Giang gia ta, tuyết hoa ưng của ta..."

Kỉ Mặc lệ nóng doanh tròng, thâm tình và cảm kích nhìn mọi người: "Đa tạ các ngươi! Các ngươi đều là người tốt!"

Các vị cao thủ của Tiêu gia cũng có chút hổ thẹn.

Chúng ta là người tốt ư?

Chúng ta là đang chờ moi bí mật của ngươi, sau đó thì mổ ngươi như một con lợn, không ngờ lại được chụp cho cái vinh dự người tốt này.

Thật đúng là có chút hổ thẹn.

" Giang Dã ta cũng là thiên tài một đời." Kỷ nhị gia tự biên tự diễn, vẻ mặt đau đớn: "Lúc còn trong tã lót ta đã được tử tinh thánh tinh chi hồn đả thông kinh mạch toàn thân, ba tuổi đã là võ tôn, mười tuổi đã là cấp hoàng, mười lăm tuổi đã thăng cấp thánh cấp, hiện giờ, hai mươi mốt tuổi đã là nhị phẩm chí tôn đỉnh phong."

" Đáng tiếc, trời không cho không ai bao giờ, không ngờ lại vào lúc ta đang tăng tiến mạnh thì lại gặp phải đại nạn như vậy!"

" Xương cốt trên người ta đã gãy hoàn toàn rồi." Kỷ nhị gia ngửa mặt lên trời hô to, bi phẫn muốn chết: "Ta làm sao có thể báo được huyết hải thâm cừu này đây."

Đoạn này khiến người của Tiêu gia nghe thấy mà không tự chủ được sợ run cả người.

Tử tinh thánh tinh chi hồn đó không ngờ có công hiệu như vậy? Ở trong tã lót đả thông tất cả kinh mạch, hai mươi mốt tuổi đã đạt tới chí tôn nhị phẩm đỉnh phong?

xoạt một tiếng, Tiêu Thần Lôi xuất hiện ở bên cạnh, thản nhiên hỏi: "Giang Dã, ta hỏi ngươi, tử tinh thánh tinh chi hồn đó rốt cuộc là thứ gì, có công dụng gì?

Tất cả mọi người đều dỏng tai.

Tiêu Thần Lôi gọi Giang Dã nghe cũng như đang nói Giang gia, có điều mọi người căn bản không lưu ý.

Kỉ Mặc khàn khàn nói: "Tử tinh thánh tinh chi hồn đó. Tương truyền chính là một hạc tâm của một quặng tử tinh cực lớn thời kì thượng cổ, từ trên tử tinh thánh tinh chi hồn này có thể diễn sinh ra vô số tử tinh chi hồn."

Diễn sinh ra vô số tử tinh chi hồn!

Mọi người hít một hơi lạnh, trong mắt lập tức là một mảng nóng bỏng!

"Trừ tử tinh chi hồn có thể phụ trợ tu luyện ra, tử tinh thánh tinh chi hồn này chỉ cần đặt ở trên vị trí đan điền của người ta một ngày, lại dùng công pháp dẫn đường thì có thể đề thăng tư chất, đả thông kinh mạch toàn thân của người luyện võ, con đường võ đạo sẽ không còn bất kỳ bình cảnh nào, cũng tuyệt không có bất kỳ tâm ma nào."

Hít.

Toàn là tiếng hít sâu, các vị chí tôn của Tiêu gia cơ hồ đã hút địa phương này thành khu vực chân không!

Đả thông kinh mạch toàn thân.

Không có bất kỳ bình cảnh nào.

Sẽ không sinh ra tâm ma!

Ta X, đây quả thực chính là một viên tiên đan có thể đưa người ta tới Cửu Trùng Thiên trong truyền thuyết.

ông trời ơi.

Tiêu Thần Lôi hai mắt híp lại, nói: "Thật sự có chuyện này ư?"

Vươn tay ra đặt lên uyển mạch của Kỉ Mặc, vận công tra xét, lập tức phát hiện người này tuy rằng bị thương nghiêm trọng, kinh mạch bế tắc, nhưng toàn là do thương thế dẫn tới; còn kinh mạch trên người thực sự là thông suốt

Hắn Không khỏi trầm tư, thật lâu sau thì thản nhiên hỏi: "Tử tinh thánh tinh chi hồn này hiện đang ở đâu?"

Sắc mặt của mọi người lập tức cấp bách, ai nấy ánh mắt sáng quắc nhìn Giang Dã này, nín thở chờ đáp án của hắn.

Vừa hỏi Như vậy, Kỉ Mặc liền trầm mặc.

Thật lâu sau mới nói: "Tuy rằng không biết thân phận của chư vị, nhưng chư vị đã cứu ta, cũng đáng để ta hai tay dâng lên tử tinh thánh tinh chi hồn đó, Chỉ tiếc là kẻ địch thật sự là quá cường đại. Nếu chư vị lấy được tử tinh thánh tinh chi hồn, chỉ sợ là tự rước lấy họa."

Khóe miệng Tiêu Thần Lôi cong lên, nói: "Việc này ngươi không cần quan tâm, ngươi chỉ cần nói ra tử tinh thánh tinh chi hồn đang ở đâu là được."

Kỉ Mặc gian nan nói: "Cũng tốt, Dù sao ta cũng vô vọng báo thù, sẽ thanh toàn cho chư vị, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của chư vị."

Tiêu Thần Lôi thấy hắn nói như vậy thì không khỏi mỉm cười.

" Tử tinh thánh tinh chi hồn đó giấu ở mật của gia tộc ta. Ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn; chỉ cần là huyết mạch đích hệ của gia tộc ta khi thân thể khỏe mạnh, thần khí sung tích, cắt cổ tay lấy máu, bôi lên trên thì mật địa tự có cảm ứng, sau khi mở ra thì có thể thấy tử tinh thánh tinh chi hồn!"

Kỷ nhị gia tham khảo biện pháp mở mật bằng huyết mạch long tộc của Ngạo Tà Vân, những lời này nói ra thực sự thiên y vô phùng.

Tiêu Thần Lôi ánh mắt lóe sáng: "Nói như thế, Ngoại nhân căn bản không thể mở được?"

Kỉ Mặc lộ vẻ sầu thảm: "Nếu không thì gia tộc bọn ta vì sao lại bị hãm hại như vậy. Hơn nữa, việc gì phải đuổi giết ta bức thiết đến thế."

Tiêu Thần Lôi gật gật đầu, đối với cách nói này cũng tin vài phần.

Hắn kiến thức rộng rãi, tất nhiên biết, tất cả tồn tại thần bí không thể dùng lẽ thường mà suy, loại biện pháp cần dùng huyết mạch đích hệ mới có thể mở được mật này chính là pháp môn có một không ai để chủng tộc cường đại và đại gia tộc của Cửu Trùng Thiên đại lục bảo trì những bí mật đời đời.

Ngay cả Tiêu gia cũng có mật như vậy tồn tại, mà cái đó, tất nhiên là bí mật cao nhất của Tiêu gia.

Tiêu Thần Lôi gật gật đầu rồi xoay người rời đi.

Trước khi đi ra chỉ thị: lòng phòng bị không thể không có, tất cả những người đã nghe cần phải nghĩ biện pháp khiến tiểu tử này nói lại lần thứ hai, lần thứ ba, như vậy có thể so sánh để xác nhận không sai.

Vạn nhất phát hiện một chút điểm đáng ngờ thì lập tức khống chế tham dục, tru sát.

Nếu không có điểm đáng ngờ thì lập tức trị thương cho hắn, tối thiểu thì trước tiên cũng phải khôi phục năng lực hành động của hắn, hoặc là, ít nhất cũng có thể di chuyển, đừng để xương cốt gãy hết như hiện tại.

Sau đó thì mau chóng chuyển tới doanh địa. Dù sao nơi này cũng chính là sân quặng, một là không phải nơi chữa thương, thứ hai nơi này đã thành một cạm bẫy cực lớn. Sắp trở thành nơi chém giết.

Giang Dã này liên quan tới thứ quá quan trọng, thực sự không nên ở lại đây.

Chỉ chờ thương thế của hắn khôi phục một chút là phái người đi theo hắn đi tới lấy tử tinh thánh tinh chi hồn.

Thương thế của Kỉ Mặc tất nhiên không dễ dàng khôi phục như vậy, vừa trị liệu vừa làm trò.

Lúc thì một tiếng tiền bối, lúc thì một tiếng ân nhân, lúc thì muôn lần chết cũng không thể báo đáp. Cái miệng của Kỷ nhị gia lúc này đúng là đã hóa thân thành đường mật.

Các vị chí tôn của Tiêu gia mẫn cảm thấy lão tổ tông tựa hồ là đã có mấy phần ái tài, đối với hắn cũng khách khí hơn rất nhiều. Dẫu sao cho dù là không ái tài, cũng cần dùng huyết mạch của tiểu tử này để mở bảo tàng, tạm thời cứ nói chuyện cũng không sao.

Trong nhất thời mọi người cùng báo danh tính, rất là thân thiện.

Không ngừng có người tiến vào, hỏi vòng vèo Kỉ Mặc, mà Kỉ Mặc cũng kể lại một lượt, trước sau không hề có sơ hở, mọi người cũng đã rất tin rồi, hơn nữa đều than thở không thôi.

Mà Kỉ Mặc trong khoảng thời gian này cũng thầm đếm, cao thủ thật đúng là không ít, Tiêu gia xem ra bỏ vốn lớn rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Phía trước phía sau, tổng cộng có gần ba mươi vị chí tôn tiến vào. Hơn nữa chí tôn ngoài tứ ngũ phẩm cũng có tới mười bảy mười tám vị.

Thực lực Như vậy thật sự là rất đáng sợ.

Quen rồi, Kỷ nhị gia trong lúc vô ý mới nói: "Kỳ quái nhỉ, các ngươi sao lại ở chỗ này, các ngươi sao lại ở đây? Ta nhớ rõ Tiêu gia không phải là ở nơi này mà."

Vị chí tôn mặt ngựa mỉm cười, trong khoảng thời gian này, hắn ngược lại là người nói chuyện với Kỉ Mặc nhiều nhất, cũng thân cận nhất: "Chúng ta ở đây, tất nhiên là có nhiệm vụ trọng yếu rồi!"

"Nhiệm vụ trọng yếu gì vậy?" Kỉ Mặc ánh mắt lóe sáng.