Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1379: Nói đạo lý hay không?




Đàm Đàm đột nhiên nổi bão tựa như đột nhiên dẫn bạo một quả tạc đạn trong đại viện Lan gia.

Một đường tiến vào, người của Lan gia căn bản không kịp phản ứng, chỉ kịp nhìn thấy đại môn nhà mình bốc cháy rừng rực, hỏa quang xông lên tận trời. Thanh âm lửa cháy phừng phừng và tiếng gỗ vỡ nứt tách tách truyền tới phi thường rõ ràng.

Lập tức, sưu sưu sưu, bóng người đều cấp tốc xuất hiện, chạy vội tới.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Kẻ nào to gan như vậy?

"Hỗn trướng! Sao lại thế này?"

"Lại có kẻ dám giương oai ở Lan gia chúng ta!"

Bên kia, Đàm Đàm đã hứng chí bừng bừng hạ gục mười mấy người, từ phương hướng cửa lớn một đường giết vào. Nơi hắn đi qua, chỉ thấy một đám người bị bắn văng lên không trung, lộn nhào mấy vòng, tạo nên các tư thế thiên bách kỳ quái.

Xa xa chợt nghe thấy Đàm đại gia rống to: "Lan gia! Khinh người quá đáng! Quá ức hiếp người ta! Thiên hạ này còn có chuyện như vậy? Quả thực là không còn thiên lý! Chủ sự Lan gia, mau ra đây cho lão tử, nếu không các ngươi sẽ không xong đâu."

Các vị chí tôn của Lan gia vừa mới chạy tới, quả thực là tức tới lệch mũi.

Ngươi đốt cả đại môn Lan gia, nhân thủ thì bị người một đường đánh gục mấy chục người, tàn tật vô số, không ngờ lại nói Lan gia không nói lý?

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Xoạt xoạt xoạt...

Mấy chục bóng người cùng đáp xuống đất, hình thành một vòng tròn, bao vây Đàm Đàm và Tạ Đan Phượng vừa mới sải bước tiến vào bên trong lại.

Gần như không cần chào hỏi, từng đạo từng đạo kình khí giống như bão táp ầm ầm đánh về phía Đàm Đàm!

Nếu như là lúc bình thường, những người này còn có thể dừng lại hỏi một chút, xem rốt cuộc căn nguyên là thế nào.

Nhưng hiện tại đã bị người ta đánh tới cửa, ngay cả đại môn cũng đốt rồi. Hiện tại mà nói, đã là tử cừ không thể giải rồi, còn hỏi cái gì? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trực tiếp đánh, giảng đạo lý bằng nắm tay. Bắt hung thủ lại rồi nói sau.

Đàm Đàm giận dữ: "Các ngươi không nói đạo lý!" Những tay vẫn không dừng lại chút nào, rầm rầm rầm rầm mấy tiếng, bảy tám vị nhất phẩm chí tôn vừa mới nhào lên đã mang theo trường kiêm gãy lìa của mình bay ngược ra ngoài.

Máu tươi cuồng phun, vẽ lên bảy tám đạo huyết sắc thải hồng giữa không trung.

Lần này công kích, Đàm Đàm nửa điểm lưu thủ cũng không có, trực tiếp phản chấn trở lại, bảy tám người kia đều bị một kích mà mất mạng!

Toàn trường đột nhiên yên tĩnh trở lại, chỉ có đại hỏa vẫn hừng hực bốc cháy.

Một kích đánh gục bảy vị chí tôn, tuy chỉ là chí tôn nhất phẩm, nhưng cái nay cũng quá dọa người rồi! Tối tiếu, tam phẩm chí tôn cũng không làm được.

Tại hiện trường, sắc mặt người của Lan gia cả đám đều cùng trở nên trầm trọng.

Quái nhân kia là ai?

Thế nào bỗng không lại cui ra một người như thế?

Có mấy người phi thân lên, nếu như bên này đã an tĩnh lại, vậy kế tiếp chính là đàm phán, việc cấp bách đương nhiên chính là cứu hỏa rồi.

Đàm Đàm nổi giận gầm lên một tiếng: "Đứng lại cho ta! Lão tử phóng hỏa, ai cho ngươi dập?"

Hắn cũng không hề xuất thủ, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy rõ ràng: Theo một câu nói đó vang lên, toàn bộ không gian trên không trung đều bị vặn vẹo, ngưng thực lại một lần.

Trong phút chốc đã biến thành thực chất, thậm chí có thể phản xạ ánh mặt trời!

Ngay sau đó, bịch một tiếng, mấy vị cao thủ Lan gia đang phi thân đột nhiên giống như đá tảng, thi nhau rơi xuống đất!

Chấn khí thành cương!

Ánh mắt mọi người đều tập thể trừng lên.

Đây chính là chiêu bài độc quyền của cao thủ chí tôn cửu phẩm.

Có thể thi triển tuyệt học "Chấn Khí Thành Cương" kinh thế hãi tục này, không có tu vi chí tôn cửu phẩm, tuyệt đối không thể xuất ra được!

Cái này hoàn toàn không có nửa điểm dối trá.

Hơn nữa, người này sử dụng loại siêu cấp công phu trong truyền thuyết như vậy, mà cũng không thở dốc. Rất hiển nhiên, hắn chẳng mất bao nhiêu sức lực cả. Như vậy, hắn tuyệt đối không phải là chí tôn cửu phẩm vừa mới tấn cấp... Mà là trung cấp? Hay cao cấp? Hay là... đỉnh phong?

Nghĩ tới đây, bắp chân tất cả mọi người đều phát run.

Lần này, đột nhiên xuất hiện tìm Lan gia kiếm chuyện, không ngờ lại là một vị chí tôn cửu phẩm? Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều chấn kinh hoảng sợ. Nhìn gương mặt xấu tệ hại của Đàm Đàm, lập tức cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

Cao thủ chí tôn cửu phẩm nha... Diện mạo xấu đẹp có quan hệ gì? Chỉ bằng vào anh tuấn thì cũng chẳng giết người được nha.

Ngọn lửa cháy trên đại môn bạo phát, đã bắt dần dần ăn về phía tường viện hai bên, nhưng lúc này, tuyệt đối không có một ai dám đi cứu hỏa.

Ở thế giới này, cửu phẩm chí tôn đã tương đương với bán thần rồi!

Cửu phẩm chí tôn nói như vậy, dưới tình huống không có một cửu phẩm chí tôn khác chế định, ai dám vi phạm? Không muốn sống nữa sao?

Đàm Đàm chắp hai tay sau lưng, nghênh đang dạng chân chữ bát, từng bước từng bước đi dạo qua mặt tất cả mọi người một lần, Tư thế đó, ánh mắt đó, quả thực giống như một lão hổ hoành hành ngang ngược, đang đi tuần tra địa bàn của mình vậy.

Trong mắt hắn, nhìn đám người này cũng giống như nhìn một bầy khỉ.

"Thế nào, sao không động thủ đi? Các ngươi làm sao lại không động thủ nữa?" Đàm đại gia hếch lỗ mũi lên trời, vênh váo nói: "Thế nào? Vừa rồi không phải các ngươi đều rất uy phong sao? Vừa ra, ngay cả lời cũng không nói, trực tiếp xuất thủ...."

"Ta còn tưởng các ngươi lớn gan cỡ nào... Kết quả, thất vọng, thất vọng quá. Cái gọi là chí khí làm người, khí khái võ giả, cốt khí, cái loại ý chí không sợ tất cả, dũng cảm tiến lên, thấy chết không sờn, tiếu ngạo quan tài... À! Dũng khí gì gì đó, đi đâu hết rồi?"

Lan gia gia chủ Lan Nghênh Phong gượng nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, tiến lên một bước: "Tiền bối... Chuyện hôm nay, chỉ sợ là có chút hiểu lầm...."

Trong suy nghĩ Lan gia chủ, có tu vi như vậy, đương nhiên đều là tiền bối! Cho dù người trước mắt này thoạt nhìn rất trẻ tuổi cũng vậy. Ai mà chẳng biết chí tôn có thể vĩnh trú thanh xuân chứ?

"Hiểu lầm?"Đàm Đàm ngân dài một tiếng, lại thở dài nói: "Ngươi là ai....hả? Báo tên của ngươi, chức vị, thân phận... Để ta xem ngươi có đủ tư cách nói chuyện với ta ko."

"Vãn bối Lan Nghênh Phong, trước mắt chính là đương đại gia chủ Lan thị gia tộc...." Lan Nghênh Phong nhắm hai mắt lại, cố kìm nén cơn giận, khiêm tốn nói.

Gia tộc mình cũng có cao thủ chí tôn cửu phẩm... Nhưng đó là lão tổ tông đại nhân. hơn nữa, so với người trước mặt này, cũng không biết ai cao ai thấp...

Đây chính là con bài chưa lật cuối cùng, có thể không sử dụng thì không thể sử dụng... hơn nữa, cho dù muốn vận dụng cũng chưa chắc đã vận dụng nổi.

Đàm Đàm khẽ à một tiếng, nói: "Ý ngươi là, muốn phân rõ phải trái với ta?"

Nụ cười Lan Nghênh Phong càng lúc càng phát đắng: "Vâng, cái này..."

"Vừa rồi lúc ta tiến vào, làm sao ngươi nghe ta phân rõ phải trái?" Đàm Đàm híp mắt, nói: "Bây giờ thấy thực lực ta mạnh hơn các ngươi, lại muốn phân rõ phải trái với ta sao? Hắc hắc... Nếu ta mạnh hơn các ngươi, vì sao phải nói đạo lý với các ngươi?"

Mọi người lập tức nghẹn lời.

Những lời này, thật sự không dễ ứng đối.

Chúng ta mạnh hơn ngươi, đương nhiên không cần phải nói đạo lý với ngươi. Nhưng chờ đến lúc chúng ta muốn nói đạo lý, ngươi lại mạnh hơn chúng ta.

Một thanh âm thật ôn hòa, chậm rãi truyền đến: "Vị các hạ này nói mặc dù có chút không dễ nghe, nhưng quả thực là bản chất của thế giới này, có đạo lý."

"Đạo lý... kỳ thật vĩnh viễn không bao giờ tồn tại. Bất kể là võ giả chí tôn Cửu Trọng Thiên hay là người thường căn bản không có tu vi, đều là kẻ mạnh làm vua! Trong thế giới thường nhân, có tiền là có quyền,, đó là cường giả. Hắn có thể không nói đạo lý với dân chúng bình thường, cũng có thể mặc kệ háp quy mà dẫm đạp lên người khác. Mặc dù trong mắt chúng ta, những người này chỉ đáng như giun dế, nhưng không thể phủ nhận một điều, đó chính là đạo lý, thế tục nhân thế!"

"Người nghèo trộm một lượng bạc là bị nhốt vào đại lao, thậm chí là chết. Nhưng người quyền thế cả đời đều dùng một loại phương thức trộm đạo, lại không có người quản. Cho dù có người quản, bất quá cũng chỉ là quản cho có lệ... Mặc dù mọi người đều bất bình, nhưng chuyện như vậy ở Cửu Trọng Thiên mỗi thời một khắc đều đang phát sinh, mỗi thời mỗi khắc đều phát sinh ngàn chuyện vạn chuyện."

"Mà võ giả lại càng không nói đạo lý! Thực lực, đó chính là đạo lý!"

"Không nói đạo lý... Đó chính là đặc quyền của cường giả. Cái này không có gì khó thừa nhận."

Trong thanh âm này mang theo một ý cười bình thản: "Bất quá, hiện tại ta lại muốn nói một chút đạo lý với các hạ!"

Đàm Đàm bẻ bẻ cổ, thản nhiên nói: "Muốn nói đạo lý thì phải hiện thân mới nói được, giả thần giả quỷ, nói đạo lý không nổi đâu."

"Ha ha... Không sai." Theo một tiếng cười sang sảng, một thân ảnh lam y bồng bềnh đột nhiên xuất hiện giữa không trung, từng bước từng bước đi xuống, giống như trên không trung có vô số bậc thang nối xuống đất, nâng giữ bàn chân của hắn.

Đây là một trung niên nhân nhìn qua khoảng ba bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, phong thần như ngọc, khí độ thanh tao lịch sự, nhưng gương mặt lại tự nhiên mang theo một cỗ phong thái bức nhân.

"Tham kiễn lão tổ tông!" Người của Lan gia do Lan Nghênh Phong suất lĩnh đồng loạt quỳ rạp xuống đất.

Người này chính là người sáng lập nên Lan gia. Lan Bất Hối!

"Thôi, lui sang bên bên! Ta nói đạo lý với vị các hạ này, các ngươi nghe cho kỹ! Cũng phải nhớ thật kỹ!" Lan Bất Hối thản nhiên nói: "Phải nhớ kỹ, sau này nếu lại có người trực tiếp phá hỏng đại môn Lan gia, các ngươi trước tiên phải giảng đạo lý với người ta... Nếu không, người ta cũng chẳng giảng đạo lý với ngươi đâu! Hiểu chưa?"

"Vâng!" Lan Nghênh Phong thở dài. Chuyện này, kỳ thật có thể thương lượng, trong một khắc khi đối phương vừa vào, chính là cơ hội duy nhất.

Nhưng lúc đó mọi người đều bị lửa giận xộc lên não, nào có nghĩ tới, nếu người ta không có nửa điểm nắm chắc, không có mấy phần bản lĩnh, làm sao dám trực tiếp xông vào Lan gia làm loạn như vậy?

Không có gì khó hiểu cả, mọi người đã bị vạn năm vinh quang che mờ mắt. Thế nên chuyện tình phát triển tới bây giờ, đâm lao phải theo lao. Không ngờ phải để lão tổ tông đích thân ra mặt mới thu thập được loạn cục này.

"Các hạ, ta nói đạo lý với ngươi, được không?" Lan Bất Hối chậm rãi đi tới, đứng trước mặt Đàm Đàm, khẽ cười nói. Hai hàng lông mày của hắn tà phi nhập tấn, con mắt sáng ngời hữu thần, ngay cả nụ cười ấm áp cũng có một phong thái đoạt nhân!

Đàm Đàm cười quái dị: "Miễn cưỡng coi như là đủ rồi. Thôi, ta liền nói đạo lý với các ngươi!"

Lan Bất Hối ôn hòa cười: "Đa tạ." Đồng thời trong lòng cũng thầm kinh hãi: Tu vi người trước mắt này, mình không ngờ nhìn không thấu. Xem ra phải cẩn thận ứng đối.

Trong lòng Đàm Đàm cũng chấn động một chút. Tu vi người trước mắt này, ta nhìn không thấu, không thể không phòng!

Đàm Đàm đang sử dụng bí pháp Tam Tinh thánh tộc, Lan Bất Hối đương nhiên nhìn không thấu. Nhưng Đàm Đàm không nhìn thấu Lan Bất Hối, chứng tỏ tu vi của Lan Bất Hối cao hơn hắn.

"Xin hỏi các hạ, lần này đến đây có chuyện gì?" Lan Bất Hối mỉm cười.

Đàm Đàm hừ một tiếng, đột nhiên giơ tay chỉ vào mặt mình, nói: "Ngươi xem, ta có đẹp trai không?"