Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1357: Trở mặt vô tình




"Ta từng quay lại tìm kiếm, nhưng bởi vì lúc đó thần trí mơ hồ, căn bản là chạy loạn, không thể nhớ rõ vị trí, cho tới bây giờ, hơn mười năm qua đi, ta vẫn không thể tìm lại được địa phương kỳ quái kia!"

Dạ Túy nói tới đây, hôi y nhân trên đỉnh núi kia cũng thở dài, lẩm bẩm, nói: "Thì ra là thế, chẳng trách tên gia hỏa này cứ hai ba ngày lại mò tới đây một lần... thì ra là thế...."

"Sau khi có được kỳ ngộ này, ta giữ kín không nói ra, vất vả tu luyện: Trong ba tháng liền trở thành kiếm đế! Gia tộc luận võ, ta ngang trời xuất hiện, chém chết vị đại công tử đã thay thế ta! Đồng thời, cũng lần lượt đánh bại từng huynh đệ đồng bối, giết chết sáu huynh đệ đồng bối! Trong đó hai người chính là huynh đệ cùng một mẹ với ta! Đoạt lấy đại công tử vị!"

Dạ Túy tiếp tục kể, trong mắt lộ ra vẻ sảng khoái.

Sở Dương có chút thở dài: Cho dù bọn họ từng làm chuyện không đúng, nhưng dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt của người! Ngươi cứ giết như vậy? Hơn nữa không hề cảm thấy áy náy?

"Sau đó ta mới phát hiện, tính tình của ta kỳ thật cũng theo công pháp mà thay đổi. Trở nên lãnh khốc, trở nên vô tình! Trở nên coi mạng người như cỏ rác! Mỗi một lần giết người, đều cảm thấy nhiệt huyết sôii trào, vô cùng hưng phấn..."

"Tu vi của ta tăng tiến càng lúc càng nhanh, nhưng tâm tính của ta cũng càng ngày càng trở nên lạnh lùng." Dạ Túy nói tới đây, tựa hồ chạm phải chỗ mềm trong lòng, không ngờ khẽ thở dài một tiếng: "Kỳ thật, năm đó ta cũng... từng là một người ôn lương đôn hậu. Hơn nữa còn tràn đầy mộng tưởng với nhân sinh."

"Ta từng muốn dùng lực lượng của mình giúp cho thiên hạ hùng bá thiên hạ, bảo bộ phụ mẫu huynh đệ tỷ muội ta, từng muốn dùng lực lượng của ta để trợ giúp thật nhiều người, khiến cho tất cả mọi người truyền tụng mỹ danh của ta...."

"Ta còn từng nghĩ tới, chờ đến khi ta luyện thành công, liền thành gia lập thất, kiều thê mỹ thiếp, vui vẻ mỹ mãn."

Nhưng từ khi ta luyện Thiên Ma đại pháp và Thiên Ma Lục Linh kiếm này, lại càng ngày càng trở nên lạnh như băng, nữ nhân đẹp thế nào, trong mắt ta bất quá cũng chỉ là một sinh vật chờ ta giết thôi."

"Trừ luyện kiếm, chỉ có giết người là ta còn có chút khoái cảm. Không ngờ không hứng thú với việc gì nữa. Cho tới bây giờ, ta vẫn chưa cưới vợ, nữ nhân trên đời chỉ khiến ta ghê tởm...."

"Hơn nữa, ngay tại vừa rồi bị đuổi giết, thân thể nhiều chỗ bị thương, thống khổ cực hạn, bên trong vỏ kiếm kia không ngờ lại phát ra vô số ma khí, cải tạo thân thể ta, chữa trị vết thương." Nhưng theo từng điểm từng điểm ma khí tràn ra, ta đều có thể cảm nhận được mình đang càng lúc càng bạo ngược...".

Dạ Túy có chút thống khổ nói: "Năm đó ta cũng từng bạch bào trường ca, lương tiêu mãi túy, ánh tuấn niên thiếu, ôn lương thư sinh...."

Ba người cùng thở dài... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Một người kể, hai người nghe, một ở trước mặt, một bí mật ẩn mình gần đó.

Trong lòng hai người nghe cùng dâng lên một ý nghĩ: "Vực ngoại thiên ma này, quả nhiên đáng sợ! Sau đó cùng dâng lên ý niệm thứ hai trong đầu: Thì ra trong ngọn núi này lại có một thanh kiếm như vậy!

Một thanh ma kiếm!

Đúng vào lúc này, cả người Dạ Túy đột nhiên run lên, nhảy dựng lên một cái, nhìn Sở Dương giống như gặp phải quỷ: "Ngươi.... tên hỗn đản nhà ngươi! Ngươi đã làm gì ta?"

Sở Dương có chút choáng váng, không hiểu ra làm sao, nói: "Ta làm gì ngươi?" Đột nhiên giận dữ: "Ta có thể làm gì ngươi?" ( Nghe như thông ass =]])

Dạ Túy kinh hãi: "Tên vương bát đản nhà ngươi, không ngờ thi triển yêu pháp với ta!"

Hắn không thể không kinh hãi.

Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, dưới tình huống bất tri bất giác, mình không ngờ đã nói ra bí mật lớn nhất trong lòng mình rồi!

Đây chính là bí mật tuyệt đối mà mình dựa vào để dựng thân bảo mệnh!

Trước đó, trừ mình ra, toàn bộ Cửu Trọng Thiên không có một người nào biết được!

"Sở Dương! Ngươi quả nhiên là vực ngoại thiên ma! Không thể tưởng được ngươi còn có mê hoặc nhân tâm chi thuật...." Mặt Dạ Túy lộ ra sát khí.

Đầu óc Sở Dương choáng váng: "Ngươi có biết, đây chính là ngươi tự kể không?"

Dạ Túy cười lạnh: "Ta đương nhiên biết, nhưng ta càng biết, ngươi là vực ngoại thiên ma! Ta hiện tại phải trừ hại cho Cửu Trọng Thiên!"

Sở Dương hoàn toàn hồ đồ.

Hồ đồ thật sự rồi.

Con mẹ nó... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Ta đâu có ép ngươi nói ra.

"Sở Dương, không ngờ ngươi lại dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này với ta! Nạp mạng đi!" Dạ Túy hét lớn một tiếng, trường kiếm rời vỏ, ma khí lập tức đại trướng.

Sở Dương luống cuống tay chân nhảy dựng lên, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, rút kiếm vừa đỡ vừa gầm lên: "Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"

Dạ Túy không đáp, nhưng kiếm chiêu càng ngày càng lăng lệ, vẻ mặt hung ác, không ngờ lộ ra tư thế chỉ hận không thể một kiếm chém Sở Dương thành phấn vụn!

Sở Dương từng bước lui về phía sau, theo bản năng xuất ra nhu thủy kiếm ý, liên tục chống đỡ đối phương tiến công.

Nhưng hiên tại, không biết tại sao, tu vi Sở Dương đột nhiên tăng vọt. Trận chiến vừa rồi, Sở Dương còn có thể chống đỡ được, nhưng hiện tại không ngờ đã lực bất tòng tâm

Ánh mắt Dạ Túy càng lúc càng tàn nhẫn: "Sở Dương, ta với ngươi thế bất lưỡng cập!"

Sở Dương thật sự là oan uổng muốn chết.

Gặp phải loại thần kinh thế này, thật sự là chuyện đủ khiến bất cứ nào cũng phải bất đắc dĩ.

Một khắc trước còn ngồi cùng nói, tâm sự mọi chuyện, không gì giấu nhau, ngay sau đó liền rút kiếm giết người, không lưu tình chút nào...

Ta thật sự bó tay rồi...

"Xem Thiên Ma Lục Linh kiếm đệ nhất kiếm! Thiên Ma Hàng Thế!" Dạ Túy tung người nhảy lên, lăng không đánh xuống.

Có thể nhìn thấy rõ ràng một đạo ma khí nhàn nhạt đã hòa trộn trên kiếm, trong quang mang, bổ tới như một tia chớp.

Kiếm thế vừa hiện, xung quanh Sở Dương, không ngờ cũng lập tức bị ma khí phong tỏa.

Sở Dương hít sâu một hơi, Thiết Bích Đồng Tường ngang trời xuất hiện, tiếp đó chính là Cửu Tiêu Phong Vân!

Ầm một tiếng nổ lớn.

Thân hình Dạ Túy lay động, Sở Dương liên tục lui ra ngoài bảy tám bước. Khóe miệng không ngờ rỉ ra máu tươi.

Tên hỗn đản này, không ngờ bất chấp thương thế, hiện tại đã có thể phát huy ra lực lượng kiếm trung chí tôn tam phẩm rồi, hơn nữa còn đang liên tục gia tăng!

Vừa rồi va chạm một cái, nếu không phải Cửu Kiếp kiếm chủ kỳ diệu vô song, tình diệu hơn xa loại Thiên Ma Lục Linh kiếm vứt đi kia... Sở Dương gần như đã bị một kiếm vừa rồi chấn cho ngất xỉu rồi...

"Thiên Ma Lục Linh kiếm, đệ nhị thức! Thiên Ma Triển Sí!"

"Thiên Ma Lục Linh kiếm, đệ tam thức! Thiên Ma Đồ Đao!"

"Đệ tứ thức, Thiên Ma Nhiễm Huyết!"

"Đệ ngũ thức,....."

Sở Dương quái khiếu một tiếng, oa oa hộc máu, xoay người bỏ chạy. Từng bước lui về phía sau, tới một ngã ba, Sở Dương hốt hoảng chọn bừa lấy một đường, chạy như điên.

Mụ mụ nó, tên hỗn đản này đã tăng lên tới kiếm trung chí tôn tam phẩm đỉnh phong rồi... Cái này thì bản kiếm chủ lấy gì ra đỡ!

"Trốn đi đâu!" Hai mắt Dạ Túy đỏ lừ: "Hôm nay không giết ngươi, ta thề không làm người!"

Gắt gao đuổi theo.

Sở Dương vừa đào tẩu vừa cực kỳ buồn bực, trong lòng bi phẫn vô hạn, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Sở ngự tọa đương nhiên không biết, thần thức Dạ Túy vừa rồi bị người ta khống chế, mới nói ra bí mật lớn nhất của mình.

Dưới tình huống hoàn toàn không biết gì cả, Sở Dương bị đổ bô phân lên đầu rồi.

Hiện giờ người kia đã triệt hồi thần thức, Dạ Túy thấy bí mật lớn nhất của mình đã bị Sở Dương biết hết rồi, há có thể không vừa tức giận vừa lo lắng, lại có chút mất mặt...

Giờ phút này, đã tới mức không giết người không bỏ qua rồi...

Trên đỉnh núi, hôi y nhân ôm bụng cười đến không thở nổi: "Đáng đời tên tiểu tử chỉ biết chiếm tiện nghi người khác. Hôm nay cho người biết, có một số tiện nghi không thể tùy tiện chiếm...."

Hai người một đuổi một chạy, trong phút chốc đã loanh quanh mấy vòng. Nơi này địa hình phức tạp tới mức khó tưởng tượng nổi. Nhưng Sở Dương chạy trốn phía trước, Dạ Túy đuổi theo phía sau, lại không hề thả lỏng nửa điểm.

Sở Dương lập tức minh bạch: Tên gia hỏa này thường xuyên tới đây, hiểu rõ địa thế mấy tầng dưới như lòng bàn tay. Ta cứ tiếp tục chạy ở mấy tầng dưới này, chỉ sợ cuối cùng vẫn bị hắn đuổi kịp thôi...

Vừa nghĩ tới đây, không chạy xuống dưới nữa, khi chạy tới một ngã rẽ tiếp theo, hắn liền tung người nhảy, theo sơn đạo nhảy lên.

Dạ Túy giận dữ đuổi theo: "Đừng chạy! Mau mau để ta giết ngươi! Ta muốn nuốt hết huyết nhục của ngươi, xem xem có thể chuyển hóa ra long nguyên không."

Sở Dương thật sự sợ tới nổi da gà, cuồng mắng một câu biến thái, dưới chân lại càng thêm điên cuồng bỏ chạy...

Chỉ trong phúc chốc, trải qua mấy ngã rẽ giống như mê cung, Sở Dương đã chạy tới tầng năm, ẩn vào trong mây mù, Dạ Túy vẫn như cũ đuổi theo đằng sau, nhưng khoảng cách lại thoáng kéo xa hơn.

Rốt cuộc khi tới tầng thứ sáu, Sở Dương chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên trầm xuống, sức ép lên người đột nhiên gia tăng gấp mấy trăm lần, gắng gượng đổi hướng một lần, gia tăng cước bộ đảo bảy tám vòng lớn, mãi cho tới khi không nhìn thấy bóng dáng Dạ Túy đâu nữa, lúc này mới thở phào một hơi, dựa lưng vào thạch bích nghỉ ngơi một chút.

Thanh âm mắng to của Dạ Túy gần như là gần trong gang tấc, hắn cũng đang không ngừng truy đuổi, tìm kiếm thân ảnh của Sở Dương.

Bất quá, tuy Sở Dương trốn ở cách hắn không xa, nhưng hắn sống chết vẫn không thể tìm được.

"Ngọn núi này quả nhiên có cổ quái!" Sở Dương thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng lẩm bẩm nói: "Ngươi cứ ở đó mà tìm đi! Mệt chết luôn là tốt nhất!"

Nhanh chóng phục dùng một viên Cửu Trọng đan bản không hoàn chỉnh, vận công chữa thương, lập tức phát hiện trên cánh tay mình có từng tia từng tia hắc khí bị bức ra.

Ma khí!

Sở Dương không nhịn được ngẩn ra.

Khi giao chiến trong rừng cây, Dạ Túy vẫn không thể bức ra ma khí, chứ đừng nói là xâm nhập thân thể. Nhưng hiên tại, không ngờ đã đến mức độ này?

Chẳng lẽ cuộc chiến đấu hôm nay, lại xúc tiến Dạ Túy nhiều như vậy?

Sở Dương càng ngày càng cảm thấy, Dạ Trầm Trầm này lưu lại, tuyệt đối là một tai họa! Nhưng bây giờ thật sự là bất lực. Giờ phút này mình còn đang trốn hắn... Lấy gì ra giết hắn?

"Như thế nào mới có thể giết hắn?" Sở Dương nhíu mày, cố gắng suy nghĩ.

Hiện tại hắn đã thay đổi chủ ý, mượn Dạ Túy tiến vào Dạ gia đã tuyệt đối không có khả năng. Một khi đã vậy... giết có gì đáng tiếc?

"Ngươi muốn giết hắn?" Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên ngay bên tai Sở Dương. Sở Dương thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi ấm phả vào tai mình...

Một bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, không ngờ còn vỗ vỗ...

Trong lúc nhất thời, Sở Dương hồn vía lên mây, lưng toát mồ hôi lạnh, lông tóc cả người dựng đứng lên, xoạt một tiếng nhảy ra ngoài: "Là ai?"

Quay đầu lại, chỉ thấy một hôi y nhân đang híp mắt, thần tình thú vị nhìn mình.